← Quay lại trang sách

Chương 965 Mở Ra

Ngươi!

Amily cảm giác mình bực đến sắp nổ, chưa bao giờ gặp phải người khiến nàng bực tức đến vậy.

Đỗ Địch An ngồi xuống tựa vào Helisha, yên lặng tính oán lối thoát, từ giờ khắc này, trước khi tiến vào Địa Long động, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể sẽ bị phục kích, một khắc đều không thể thư giãn.

Trong nháy mắt đã đến buổi tối, Amily đói bụng đến bụng kêu ục ục, lầm bầm với Đỗ Địch An:

- Ta muốn ăn.

- Nhẫn nhịn, đợi bọn hắn đưa tới cho ngươi.

Đỗ Địch An nói, cắn hết một lượt chín con cá nhỏ màu xanh lam trong tay, chậm rãi nhai.

Amily nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi không phải có đồ ăn sao?

- Bây giờ là của ta.

Đỗ Địch An cau mày, cảm thấy nàng hơi ồn ào.

Amily nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Đỗ Địch An, trong lòng càng thêm căm tức, nhưng nàng biết muốn được ăn ở nơi của Đỗ Địch An thì không được nói chuyện viễn vông, tốt xấu gì nàng cũng là Thần Nữ, chút khí cốt ấy vẫn có, lúc này cắn răng nhẫn nại.

Buổi tối, một người đến gõ cửa phòng ngoài mang đến đồ ăn cùng với một quyển sách.

- Cái này là Đại thần cúng tế bảo ta giao cho ngươi.

Vị kia thả đồ xuống:

- Thần Nữ điện hạ, đây là bữa tối của ngài.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, sau khi vị kia rời đi liền cầm thư mở ra. Amily nhanh chóng cầm thạch lam lên, chỉ thấy bên trong bày ra vài vòng thịt tinh xảo, tỏa ra hương vị mê hoặc.

Amily hai mắt sáng ngời, đắc ý bưng lên nói với Đỗ Địch An:

- Như thế nào, muốn ăn không, lúc này có thể là muốn ăn hơn cái cá kia của ngươi rồi, muốn ăn thì van cầu ta, ta cố gắng có thể cho ngươi nếm thử.

Nói xong, cố ý xách khay đồ ăn hướng về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An không ngẩng đầu, nói:

- Đừng dông dài, ăn xong rồi đi ngủ.

Amily hơi cười gằn:

- Thế nào, lo lắng trong đồ ăn có độc? Đồ nhát

gan.

Vèo một tiếng, nàng vừa mới dứt lời, khay thức ăn trong tay đã ngã lật dưới chân.

- Ta có thể không ăn, nhưng cũng có thể khiến ngươi ăn không được, không nên chọc ta.

Đỗ Địch An vẫn cúi đầu như cũ mà nói, tựa hồ việc đánh đổ đồ ăn không hề liên quan đến mình.

Amily ngạc nhiên nhìn đồ ăn rơi trên đất, đau lòng muốn nhặt lên nhưng ngẫm lại nên là thôi, nàng tàn nhẫn trừng Đỗ Địch An, nghĩ thầm đợi đến lúc rơi vào tay nàng, thì sẽ khiến hắn muốn sống không được, chết cũng không xong!

Nàng không tiếp tục để ý Đỗ Địch An, ôm đồ ăn còn lại ăn ngon lành.

Đỗ Địch An dần dần bị đồ vật trên thư hấp dẫn, bên trên nói đến sự tình của Địa Long động, bao gồm cả thời kỳ, nguyên nhân, cùng với dáng dấp bên trong Địa Long động, đặc biệt đầy đủ.

- Vốn dĩ, ngày mà Địa Long động bắt đầu mở rộng cũng không phải ngày tháng đặc biệt gì, vẻn vẹn chỉ là hạn chế thôn dân tùy tiện tiến vào Địa Long động quá nhiều, bảo vệ Hoang Trùng cùng thôn dân, vì vậy mới quy định ra một ngày cụ thể.

- Hoang Trùng thích máu tanh? Máu tươi ở đâu trong Địa Long động?

- Tầng ngoài của Địa Long động là nơi Hoang Trùng sinh sống thưa thớt, càng đi sâu thì càng dày đặc, Hoang Trùng dựa vào đầu để nhận biết sức mạnh, đầu càng lớn thì sức mạnh càng lớn, cũng có trường hợp đặc biệt là đầu tuy nhỏ nhưng sức cũng vô cùng mạnh. Trong trường hợp đặc biệt thì có thể nhận biết qua màu sắc trên đầu tua vòi, tua vòi màu vàng thì càng yếu, màu đỏ càng mạnh…

Đỗ Địch An nhìn kỹ trước, phát hiện phía trên tuy giới thiệu không ít tin tức hữu dụng nhưng tựa hồ không hề ghi chú đến thứ then chốt, tỷ như nơi sâu nhất trong Địa Long động là gì, Hoang Trùng vì sao lại sống trên đất Long động, Hoang Trùng sinh ra từ đâu? Mà Địa Long động vì sao lại gọi là Địa Long động? Chẳng lẽ bên trong còn cất giấu một Địa Long?

Sau khi lật hết thư, nghi vấn của Đỗ Địch An vẫn không được giải đáp, hắn chỉ có thể dò hỏi Amily.

- Nơi sâu nhất của Địa Long động? Ta cũng không biết, nhưng khẳng định là mênh mông nhiều Hoang Trùng, chẳng lẽ ngươi còn muốn đến nơi sâu nhất? Đừng tìm đường chết chứ.

Amily không chút khách khí đả kích Đỗ Địch An.

- Nếu không cố gắng trả lời, mấy ngày sau ngươi có thể sẽ không được ăn.

Đỗ Địch An ôn hòa nói.

Amily trừng mắt, tâm tư nghĩ “ngươi dám”,

nhưng ngẫm lại Đỗ Địch An thật sự dám làm, nàng nhanh chóng thõa hiệp, nói:

- Kỳ thực ta cũng không biết, ta mới lên làm Thần Nữ không lâu, nhiều thứ còn chưa biết, nếu ngươi hỏi Đại thần cúng tế thì còn được.

Đỗ Địch An nhìn chăm chú nàng, nói:

- Mười bốn, mười lăm tuổi mà cái này cũng không biết, ngươi thiếu tri thức hay ta thiếu tri thức đây?

- Ngươi, ngươi nói gì chứ!

Amily bực bội đến xù lông.

Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, thu hồi ánh mắt, nói.

- Quên đi, đến lúc đi sẽ biết thôi.

Amily kinh hãi nói:

- Ngươi thật sự muốn đến nơi xa nhất?

Đỗ Địch An xoay người, không để ý đến nàng.

Amily lập tức vòng quanh đi đến trước mặt Đỗ Địch An, nghiêm túc nói.

- Ta khuyên ngươi đừng tự tìm đường chết, ngươi muốn chết cũng đừng mang theo ta, ngươi không phải là muốn nghiệm chứng những Hoang Trùng này có thể tăng sức mạnh của ngươi hay không sao, ngươi bắt mấy con nhỏ xem liền biết rồi, hà tất phải đi đến nơi sâu mạo hiểm? Nếu trêu chọc đến bầy trùng, hai chúng ta đều bị gặm đến xương cũng không còn!

Đỗ Địch An lần thứ hai xoay người, nói:

- Ta tự biết chừng mực, câm miệng, đi ngủ.

- Ngươi!

Amily bực bội đến cắn răng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến thời điểm Địa Long động bắt đầu mở rộng.

Tuy Đỗ Địch An nhìn thấy ngày tháng mà Địa Long động mở rộng trên thư tịch cũng không phải ngày đặc biệt, hắn có thể để Đại thần cúng tế mở ra sớm hơn cho hắn, như vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền phức không cần thiết, nhưng hắn không biết rõ tin tức đó là thật hay giả, vạn nhất cố ý dụ dỗ hắn làm vậy vừa vặn khiến hắn rơi vào cặm bẫy, vì thế hắn cẩn thận, vẫn là theo thôn dân mà tiến vào.

- Rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài rồi.

Amily từ trong phòng đi ra, nhịn không được lười biếng duỗi người.

Thời gian này nàng một mạch ở trong phòng, không hề ra khỏi cửa, quả là phiền chết rồi.

- Ánh mặt trời? Ánh đèn còn tạm được.

Đỗ Địch An nói một câu, một tay nắm Helisha, một ta khoát lên vai Amily, nói:

- Đừng giở trò gian, đỡ phải tự mình chuốc lấy cực khổ.

Amily bị Đỗ Địch An gác lên có chút khó chịu, lườm hắn một cái, những ngày này nàng đã quen với việc Đỗ Địch An chê cười.

Không bao lâu, hai vị Hoang Tướng đến trước mặt hai ngươi:

- Thần Nữ điện hạ, Đại thần cúng tế mời ngài đi qua.

- Đi thôi.

Amily lạnh nhạt nói, khôi phục khí chất cao quý của Thần Nữ.

Hai vị Hoang Tướng liếc nhìn tay Đỗ Địch An khoát lên vai nàng rồi nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì, khom lưng trước mặt dẫn đường.

Địa Long động nằm ở sườn núi vắng vẻ nhất ở phía Tây làng, bên ngoài động cắm cọc gỗ, mỗi cọc gỗ liền gắn với dây thừng bao vây nơi này lại, trong ngày thường sẽ không có người đến đây, coi đây là cấm địa, nhưng ngày đó, nơi là này nơi náo nhiệt nhất.

Thời điểm Đỗ Địch An cùng Thần Nữ đến, chỉ thấy bên ngoài sườn núi đầy người, hơn chín mươi phần trăm người trong thôn đều đến nơi này quan sát.

- Là Thần Nữ, Thần Nữ đến rồi.

- Nghe nói mấy ngày nay Thần Nữ đều đang giáo huấn kẻ ngoại lai này.

- Hi vọng tên này có thể nghe hiểu giáo huấn, cố gắng làm người.

- Mau tránh ra.

Đỗ Địch An cùng Amily đến, rất nhanh đã gây nên sự chú ý của chúng nhân, trong đám người lập tức chia ra một con đường để Đỗ Địch An cùng Amily thông hành.

Đỗ Địch An cũng bỏ tay trên vai nàng xuống, trước khi tới liền nhỏ giọng nhắc nhở nàng, nếu nàng còn giở trò gian, người ở chỗ này đều sẽ chôn cùng nàng.

Ở nơi nhiều người hỗn loạn như vậy, Amily tự nhiên không dám mạo hiểm bỏ chạy, nàng biết mình căn bản không phải đối thủ của Đỗ Địch An, lỡ làm hắn tức giận lạm sát người vô tội ở đây, trái lại tổn thất càng to lớn.

- n công!

Plymouth kêu lớn trong đám người.

Đỗ Địch An nghe tiếng, nhìn hắn khẽ gật đầu.

Plymouth nhìn thấy ánh mắt quần chúng nhìn lại, cảm thấy tự hào, lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Đợi hắn nắm Helisha cùng Amily đi đến trước đoàn người, các thôn dân mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn không ngừng thấp giọng nghị luận, bao gồm người tham gia Địa Long động cũng liên tiếp liếc nhìn Đỗ Địch An cùng Amily.

Không bao lâu, Đại thần cúng tế đến, tuyên độc phúc từ, dặn một ít chuyện liền chính thức tuyên bố Địa Long động bắt đầu mở rộng.