Chương 966 Ăn
Amily.
Đại thần cúng tế đi tới trước mặt Amily nhìn nàng thật sâu, thấp giọng nói:
- Chú ý an toàn.
- Ta hiểu rồi.
Amily hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra mấy phần nghiêm túc, chậm rãi bước đi, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Đỗ Địch An nhìn Đại thần cúng tế một chút, nắm tay Helisha cùng Amily tiến vào bên trong Địa Long động.
Trước khi bọn hắn tới hang động, những thôn dân tham dự Địa Long động cũng lục tục xếp hàng chuẩn bị tiến vào.
Bên trong cực kỳ tối, ánh sáng bên trên vách đá không cách nào soi sáng vào, nhưng dựa vào năng lực của Đỗ Địch An nên vẫn có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Bên trong đá vụn khắp nơi, vách đá cực kỳ bóng loang hiện ra ánh sáng trơn bóng, tựa hồ như vết tích của niêm dịch khô cạn.
Đỗ Địch An buông Helisha ra để nàng đi cạnh bên, một tay nắm chặt chiến đao, một tay nắm vai Amily, từ từ đi vào.
Bên trong động vô cùng yên tĩnh, nhưng nếu tỉ mỉ lắng nghe thì có thể nghe thấy tiếng ma sát vô cùng nhỏ, âm thanh này khiến người phát tởm, tựa hồ như một loại đồ vật nhơm nhớp đang ma sát trên người mình. Hắn chăm chú nhìn nơi xa phía trước hang động, không nhìn thấy phản ứng của nguồn nhiệt, nhưng từ âm thanh có thể phán đoán được phía trước cách đó không xa liền có đồ vật tồn tại.
Lần đầu đối mặt với Hoang Trùng nên hắn không dám khinh thường, phát huy năng lực nhìn xuyên tường đến tận cùng, rất nhanh liền thấy giữa khe lõm vách đá cách đó khoảng bảy mươi, tám mươi mét có vài vật như ngón tay dài nhẹ nhàng nhúc nhích.
Nhìn giống như một con ốc không vỏ, dưới thân có mùi tanh niêm dịch, nhìn qua tựa hồ không có lực công kích gì.
- Đây chính là Hoang Trùng?
Đỗ Địch An mang theo Amily chậm rãi đi tới, đến cách những con trùng này khoảng mười thước, bọn chúng tựa như bị kish động, đồn dập ngẩng đầu như rắn độc nhìn Đỗ Địch An, sau một khắc, chúng ngọ nguậy bò ra từ lõm khe hở như sâu lông, nhưng mỗi lần nổi lên thì thân thể kéo ra thật dài, nó dài khoảng nửa mét, tốc độ bò cực nhanh, khoảng mười giây đã đế trước mặt Đỗ Địch An.
- Hoang Trùng!
Lúc này Amily cũng nhìn thấy thứ đang bò tới, gương mặt đầy kiên nghị nhất thời lộ ra tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền nhịn xuống, nói với Đỗ Địch An:
- Nhanh công kích, đừng để chúng nó tới gần, vật này sẽ phun dịch ăn mòn!
Đỗ Địch An đã nhìn qua năng lực của Hoang Trùng trên thư, phun dịch ăn mòn chỉ là một trong những năng lực của chúng, các loại Hoang Trùng khác nhau có thể phun ra những chất lỏng có đặc tính khác nhau, ăn mòn nham thạch và làm tê cóng người, một số khác có thể kéo dài thân thể như rắn quấn quanh con mồi. Lúc này thấy vài con Hoang Trùng tụ tập lại đây, Đỗ Địch An nói với Amily:
- Mấy con này giao cho ngươi giải quyết.
Amily ngạc nhiên, không ngờ lúc này Đỗ Địch An lại đưa phiền phức này cho nàng, nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, dù sao nàng cũng chưa từng đến Địa Long động, dáng dấp Hoang Trùng cũng là biết từ Đại thần cúng tế, đây là lần đầu tận mắt nhìn thấy những thứ xấu xí này. Là nữ nhân, hầu như đều có thiên tính sợ hãi đối với sâu bọ, nếu không phải trong lòng có sứ mệnh, nàng đã sớm xoay người bỏ chạy.
Nhưng Đỗ địch An lại phát điên để nàng tấn công, nàng đến vũ khí còn không mang theo!
- Ta….ta…..ta……
Nhìn lũ trùng bò đến càng gần, Amily căng thẳng đến run, thân thể lui về phía sau.
Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dáng kia, hơi nhíu mày, không ngờ làm Thần Nữ mà đến vài con Hoang Trùng còn không bắt được, năng lực chiến đấu lúc này còn không bằng thôn dân bình thường, dù sao Plymouth cũng đã nói, hắn có thể đồng thời đối phó với một hai Hoang Trùng nhỏ, mà thể tích đầu của mấy con này chính là loại Hoang Trùng nhỏ.
Mắt thấy chúng càng gần, Amily vẫn sợ đến xanh mặt, Đỗ Địch An lại không hi vọng nàng, mũi đao nhích lên vung mấy tảng đá dưới đất nắm lấy, vèo vèo mấy tiếng, cấp tốc văng ra ngoài, hòn đá cùng lúc bay ra bắn về phía mấy con trùng.
Toàn bộ đều bắn trúng!
Nhưng sau khi hòn đá đập trúng trên người chúng liền chìm xuống dưới, trong đó có hai hòn tinh chuẩn trúng mục tiêu hai Hoang Trùng màu trắng, trực tiếp làm đầu chúng lõm vào, nhưng sau một khắc, hòn đá đã chìm vào cơ thể chúng, đầu chúng lại nhanh chóng trở về hình dáng ban đầu, tiếp tục nhúc nhích lại hướng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An hơi nhíu mày, đúng như trên thư đã nói, công kích vật lý phổ thông vô hiệu với bọn chúng.
Hắn bước ra một bước, trong hang động nổi lên mấy địa ô quang, mấy Hoang Trùng nhúc nhích nhất thời bị chặt đứt, hai phần thân thể chặt đứt bị Đỗ Địch An tản ra, trong nháy mắt, năm con trùng đã biến thành mười con nhảy nhót trên đất, miệng vết thương không có máu tươi chảy ra.
- Đến, bắt nó!
Đỗ Địch An dặn dò Amily.
Amily thấy chúng bị Đỗ Địch An trọng thương, trong lòng thở phào, nhưng nhìn thấy dáng dấp chúng vặn vẹo nhảy vẫn cảm thấy buồn nôn, nàng cố nén sợ hãi trong lòng, lấy ra bình chuyên cất Hoang Trùng trong túi, tiến lên nhặt thân thể Hoang Trùng bị chém đứt, nhanh chóng ném vào trong bình, chỉ cảm thấy trong bình vang vọng tiếng va chạm của Hoàng Trùng bên trong.
Nàng lau chùi sạch sẽ niêm dịch Hoàng Trùng trên ngón tay, ôm bình lui trở về trước mặt Đỗ Địch An, nói:
- Nó sẽ nhanh chết thôi, ngươi muốn ăn thử không?
- Ngươi ăn trước.
Đỗ Địch An nói, liên quan tới cách sử dụng Hoang trùng, hắn biết được rất rõ từ sách, từ Plymouth cùng với những thôn dân, đáp án chính là rửa sạch rồi trực tiếp ăn.
Không có bất kỳ chú ý nào, lại ăn như vậy, sau đó liền trở nên mạnh mẽ!
- Ta, ta không muốn ăn.
Sắc mặt Amily khó coi, vật này đừng nói làm cho nàng ăn, cho dù nhìn thêm chút nữa đều cảm thấy tê cả da đầu rồi.
Đỗ Địch An lạnh lùng liếc nàng rồi đáp:
- Đừng để ta ép toàn bộ vào miệng ngươi.
Amily nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Địch An, rùng mình một cái, nàng biết khi hắn dùng vẻ mặt này nói chuyện chính là nói được làm được, người đàn ông này tuyệt đối không phải loại lòng dạ mềm yếu, nàng cắn răng, trong lòng bất phục, chăm chú ôm bình, từng giây từng phút trôi qua, chín Hoang Trùng trên đất vẫn đang ngọ nguậy hướng đến Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An dùng mũi đao gạt bay Hoang Trùng đang bò đến trước mặt, lẳng lặng chờ đợi Hoang Trùng trong bình chết đi.
Không sai, Hoang Trùng này không sợ đao kiếm công kích, nhưng rất dễ chết vì nghẹt, chúng nói giống đại đa số sinh vật trên địa cầu, có tính ỷ lại rất cao đối với dưỡng khí.
Mấy phút sau, bình trong tay Amily dần dần yên tĩnh lại.
- Ăn đi.
Đỗ Địch An không kiêng nhẫn.
Cơ thể Amli ly hơi run rẩy một thoáng, do dự mở bình ra, chỉ thấy nửa đoạn Hoang Trùng kia nằm dưới đấy bình không nhúc nhích, thân thể cũng khôi phục thành nửa đoạn ngón tay nhỏ.
Sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, run rẩy vươn ngón tay lấy Hoàng Trùng ra, trên ngón tay truyền đến cảm giác dính dính khiến nàng buồn nôn, nàng bản năng muốn ngẩng đầu cầu xin Đỗ Địc hAn, nhưng trong đầu lại lóe lên gương mặt lạnh lùng của hắn nên vẫn nhịn xuống quyết tâm nhắm mắt nhét vào trong miệng, trong phút chốc, nàng cảm giác mình như chết đi, mùi vị kia khiến nàng cảm thấy còn thống khổ hơn so với chết!
Nàng nhai, thân thể nó nứt ra như nội tạng, mùi vị tanh hôi, cay đắng.
Nàng cảm thấy dạ dày lăn lộn, nhai nhai, không thể kiềm được muốn phun ra ngoài, nàng khom người dùng sức ho khan, vừa khặc vừa nôn mửa.
Đồ vật phun ra tỏa ra mùi chua, Đỗ Địch An khẽ cau mày, lấy bình từ tay nàng ra nhặt lên một con khác ném vào, sau đó đậy nắp đợi nó chết, vừa đợi nàng trì hoãn lại.
- Đồ vật mà các thôn dân của ngươi liều lĩnh nguy hiểm muốn có được, bây giờ đồ vật đặt trước mặt ngươi, ngươi phải cố gắng quý trọng.
Đỗ Địch An nói với nàng.
Amily sao lại không biết, Hoang Trùng cực kỳ quý giá, chỉ là ăn xuống thực sự còn khó chịu hơn so với chết đi, nàng rất muốn khóc, thời khắc này thậm chí hi vọng mình là một thôn nữ bình thường, bởi vì nữ nhân không thể vào hang động, đây là quy củ truyền thống.
Rất nhanh, nàng nôn ra hết, lau miệng, Đỗ Địch An đưa bình cho nàng, Hoang Trùng bên trong cũng đã chết.
- Ăn đi.
Trong mắt Amily lộ ra sợ hãi, liếc nhìn Đỗ Địch An, nàng cắn răng, viền mắt lộ ra nước mắt, run rẩy đưa tay mở bình lấy ra, mùi tanh hôi phả vào mặt khiến nàng suýt nữa lại muốn phun ra ngoài, nhưng lần này lại nhịn xuống, nhắm mắt ném vào trong miệng và nhanh chóng nhai.
Lần này nàng không nhai nhiều, chỉ nhai mấy cái liền nuốt xuống.
Một khắc sau khi nuốt xong, cảm giác như được giải thoát.
Đỗ Địch An thấy nàng nuốt vào, không nói gì, nhặt một cái khác ném vào bình.
Nhìn thấy cử động của Đỗ Địch An, nàng cảm thấy tan vỡ, trong mắt đầy sự thù hận.
Qua mấy phút, thứ trong bình chết đi liền chuẩn bị đưa cho Amily, nhưng Đỗ Địch An lại trực tiếp mở bình, dùng hai ngón tay gắp lên, ném vào trong miệng nhai nhai, sau đó nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, Đỗ Địch An cũng không thèm nhìn Amily, khom lưng nhặt một Hoang Trùng khác bỏ vào bình, nói với Amily:
- Người phía sau cũng sắp tới rồi, chúng ta đi thôi.
Amily nhìn gương mặt không biến sắc của Đỗ Địch An, trong mắt có chút khiếp sự, nghe được lời hắn, theo bản năng mà liếc nhìn số còn lại trên đất, nói:
- Vậy những thứ này thì sao?
Chỉ khi mới nói ra liền hối hận, nàng chỉ sợ Đỗ Địch An lại nhặt lên bắt nàng ăn.
- Để cho người phía sau đi, chúng ta vào bên trong xem.
Đỗ Địch An nói, dùng đao đẩy sâu trên mặt đất ra, trực tiếp đi tới.
Amily nhìn Hoàng Trùng bị quăng bay đến trên vách đá, sắc mặt khó coi, bước nhanh theo phía sau Đỗ Địch An.