Chương 967 Dòng Dỏi Hoang Thần
Đi khoảng bốn mươi, năm mươi mét, Đỗ Địch An đã tiện tay chặt đứt bảy tám Hoang Trùng, những Hoang Trùng này đều là mà xám trắng, trong đó chỉ có một con là đen kịt, con này phun ra chất lỏng ăn mòn có thể ăn mòn nham thạch.
Rất nhanh, một lối rẽ xuất hiện trước mặt Đỗ Địch An, Đỗ Địch An lựa chọn rồi đi thẳng, con đường đi thẳng chính là con đường dẫn đến nơi sâu nhất của hang động, hơn nữa con đường còn do lũ Hoang Trùng mở ra qua thời gian dài.
Đại đa số thôn dân đều sẽ đi theo con đường khác, đối với thôn dân thì chỉ cần bắt được Hoang Trùng là được, chỉ có một ít người lòng dạ kiêu ngạo mới đi thẳng, muốn đến nơi sâu xa nhất của Địa Long động để tìm hiểu ngọn ngành, chứng minh dũng khí của chính mình.
Sau khi đi hơn hai mươi mét, Amily bỗng nhiên rên lên một tiếng, khom lưng ngồi xổm xuống ôm bụng.
Trong lòng Đỗ Địch An thầm tính thời gian, năm sáu phút rồi thì cũng nên thấy hiệu quả chứ.
Bình thường, ăn Hoang Trùng khoảng năm đến mười phút sẽ thấy hiệu quả.
Amily đau đến toàn thân cuộn lại, cơ thể hơi run rẩy, qua khoảng mười giây liền yên tĩnh lại, sau đó cấp tốc đứng lên, giật mình nhìn hai tay.
Đỗ Địch An chú ý tới, nhiệt lượng trong cơ thể nàng tăng lên rất nhiều, lúc bắt đầu nhiệt lượng cơ thể nàng khác những người thường, nhưng trong thời gian ngắn ngủi này liền đạt đến trình độ Thú Liệp giả sơ cấp, điều này khiến hắn hơi giật mình, chẳng lẽ vị Thần Nữ này bắt đầu thực sự chỉ là một người bình thường, cũng không phải cố ý ẩn giấu nhiệt lượng? Nếu là như vậy, hiệu quả Hoang Trùng mang đến cũng thật quá mạnh rồi!
Nhưng hắn nhớ tới lời của Plymouth cùng những thôn dân khác nói, lần đầu ăn Hoang Trùng đều trải qua thống khổ vô cùng, sự đau khổ này sẽ kéo dài khoảng nửa giờ mới biến mất, sau đó sức mạnh mới được tăng cường, chỉ có dùng nhiều lần, thời gian hiệu lực mới rút ngắn, đến cuối cùng lúc ăn Hoang Trùng thì thời gian đau đớn chỉ kéo dài khoảng mấy phút, nhưng Amily cũng chỉ có khoảng mười giây, chênh lệch này thực sự quá lớn rồi!
- Trước đây ngươi từng ăn thứ này?
Đỗ Địch An hơi híp mắt, hoài nghi Amily đang ngụy trang, nhưng hắn nghĩ đến phản ứng nôn mửa lúc ăn Hoang Trùng của nàng lại thấy không giống, trừ phi cấp bậc của nàng có thể đoạt giải Oscar.
Nghe được lời Đỗ Địch An, Amily lắc đầu, bỗng nhiên ý thức được nguyên nhân Đỗ Địch An hỏi như vậy, nàng hơi nhướng mày không nói gì.
Đỗ Địch An nhíu mày, nói:
- Ta hỏi cái gì, ngươi tốt nhất nên đáp lại cái đó, bằng không ta sẽ không ngại để thân thể ngươi tiếp xúc thân mật hơn với những con trùng này.
Mặt Amily biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi ác độc như vậy, cẩn thận rơi vào địa ngục!
- Đó là chuyện khác rồi, không cần ngươi bận tâm.
Đỗ Địch An hơi híp mắt:
- Người bình thường ăn thứ này, cũng không nổi lên hiệu quả nhanh như vậy, trừ phi ngươi nhiều lần dùng qua, hoặc ngươi là Thần Nữ, tuy không biết thôn các ngươi căn cứ vào gì để chọn lựa, nhưng hẳn là có chút không giống với dân phổ thông, ngươi tốt nhất nên thành thật khai báo, bằng không ta có thể vạch trần y phục của ngươi, mang Hoang Trùng đến trước mặt ngươi, để chúng thưởng thức máu tươi của Thần Nữ.
- Ngươi!
Amily nghe được Đỗ Địch An vô liêm sỉ như vậy, bực bội đến run, trên mặt lúc trắng lúc đỏ:
- Không sai, ta thực ra không giống với những người khác, vì vậy ta sẽ tiêu hóa những Hoang Trùng này nhanh hơn, đáp án này đã thõa mãn ngươi chưa?
- Không giống cái gì?
Đỗ Địch An truy hỏi.
Amily căm thù, nàng vốn định bảo vệ bí mật này, nhưng bây giờ xem ra là không xong rồi. Chuyện đến mức này, nàng cho dù nói ra cũng không sợ Đỗ Địch An vứt nàng đi, dù sao nơi này cách cửa động không xa, nàng khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An:
- Ta là dòng dõi của Hoang Thần, trong cơ thể ta có máu của Hoang Thần, vì lẽ đó nên có thể dễ dàng tiêu hóa những Hoang Trùng này, ngoài ra, ta không sợ nói cho ngươi, những Hoang Trùng này rất có hứng thú với máu của ta, ngươi mang ta tới nơi này là sai lầm lớn nhất của ngươi, bởi vì Hoang Trùng sẽ nghe được mùi của ta, ngươi tiến vào càng sâu thì gặp phải Hoang Trùng càng nhiều, thậm chí sẽ gặp phải Trùng Triều!
Đỗ Địch An hơi run, dòng dõi Hoang Thần? Lẽ nào là đời sau của bộ tộc Chiến Thần?
Hắn không khỏi quan sát Amily, bộ tộc Chiến Thần đều cao hơn mười mét, nửa người dưới vặn vẹo dữ tợn, nhưng chiều cao cùng bề ngoài của Amily cũng không khác gì người bình thường.
- Nếu như ngươi là dòng dõi Hoang Thần, thì Đại thần cúng tế kia là gì?
Đỗ Địch An nhìn chăm chú nàng.
Amily rên lên một tiếng, nói:
- Đương nhiên cũng là dòng dõi Hoang Thần rồi.
Đỗ Địch An hơi híp mắt nói:
- Các ngươi đã là dòng dõi Hoang Thần, ngươi đối với năng lực tiêu hóa Hoang Trùng mạnh như vậy, tại sao trước đây chưa từng ăn Hoang Trùng? Nếu như ngươi muốn, ngươi có thể trở thành người mạnh nhất nơi này!
Sắc mặt Amily hơi đổi, vấn đề này của Đỗ Địch An quá sắc bén rồi, tuy rằng có thể hắn hỏi là không có ý gì, nhưng nếu nàng thành thật trả lời sẽ lộ ra nhiều thứ, bao gồm nhược điểm của Đại thần cúng tế, ánh mắt nàng khẽ đảo, nghểnh đầu nói:
- Ta là Thần Nữ, coi như không phải mạnh nhất thì mọi người cũng tôn kính ta, tại sao ta phải ăn thứ buồn nôn như vậy?
- Thật không?
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm con ngươi nàng.
Thần Nữ cũng nhìn thẳng Đỗ Địch An, lúc này như bất động, nhưng ánh mắt Đỗ Địch An sắc bén như muốn đâm sâu vào linh hồn nàng, Amily nhìn lâu, trái tim lại nhảy thùng thùng, từ từ nói:
- Ngươi muốn tin thì tin!
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái thật sâu, nói:
- Ta có một suy đoán, không biết thật hay giả, ngươi nói là lần đầu ăn Hoang Trùng thì ta tin, nhưng nguyên nhân trước đó ngươi không ăn không phải buồn nôn, mà là ngươi không muốn tăng cường sức mạnh! Bởi vì thể chất của ngươi càng mạnh, mùi tỏa ra sẽ càng dày đặc, vậy sẽ càng hấp dẫn những Hoang Trùng này! Khi đó, Hoang Trùng sẽ không an phận đợi ở chỗ này, vì thế ngươi mới không tăng cường sức mạnh! Từ đó cũng có thể đoán ra, Đại thần cúng tế không giống với ngươi, nàng không phải dòng dõi Hoang Thần, bằng không sao một cái là Thần Nữ, một cái là Đại thần cúng tế?
Amily nghe được lạnh lẽo trong lòng.
Trúng hết.
Nàng không ngờ Đỗ Địch An lại suy đoán trúng hoàn toàn!
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Đỗ Địch An cơ hồ đã có thể xác định, hắn từ lúc trong Cự Bích đã đoán tới Lô hỏa thuần thanh, hành động của Amily lúc này xem ra cũng không phải cấp bậc Oscar, chung quy là một thiếu nữ mười mấy tuổi, tuy tâm trí thông minh hơn nhiều so với nhân loại bình thường, nhưng ở trong thôn xóm nhỏ hẹp nên sự tình trải qua cũng sẽ không quá nhiều.
- Dòng dõi Hoang Thần, tổ tông ngươi hẳn là nhân loại kết hợp với Hoang Thần chứ?
Đỗ Địch An lại lần nữa suy đoán.
Thân thể Amily hơi khựng lại, vì Đỗ Địch An lại nói trúng nữa, nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, thấy con ngươi tinh thông, nhất thời có loại cảm giác bị nhìn thấy, trong lòng nàng một trận thất vọng, thậm chí ngơ ngẩn nói:
- Làm sao ngươi biết?
Bí mật này cũng chẳng là chuyện gì lớn, nàng đã vô lực tranh luận rồi.
- Tâm trí của ngươi không giống người sống mấy chục tuổi, từ điểm này có thể đoán được tuổi tác hoàn toàn ăn khớp với bề ngoài, mà Hoang Thần đã chết mấy trăm năm rồi, bậc cha chú sinh ngươi là nhân loại, nhưng ngươi vẫn được xem như Hoang Thần, vậy chỉ có thể nói rõ, bên trong thân thể ngươi có một nửa, thậm chí là chút ít huyết thống Hoang Thần, bởi vậy có thể suy đoán, tổ tông ngươi chỉ là nhân loại kết hợp với Hoang Thần.
Đỗ Địch An nói.
Amily ngẩng ra, nghe Đỗ Địch An nói như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy muốn suy đoán ra thân phận nàng cũng không khó, trong lòng nàng thoáng dễ chịu một chút, nhưng vẫn cảm thấy phẫn nộ vì Đõ Địch An nhìn thấy nhiều bí mật của mình như vậy, cắn răng nói:
- Biết thì biết, có gì đâu, ai nói không phải ta sống mấy chục tuổi, giả vờ như ngươi hiểu rõ lắm vậy, ngươi lớn hơn ta bao nhiêu chứ? Hừ!
- Lớn hơn một tuổi ngươi cũng phải gọi là anh.
Đỗ Địch An không để ý đến nàng nữa, quay đầu đánh giá bốn phía, cảm giác hang động phía trước truyền đến động tĩnh yếu ớt, có đồ gì đó đang chầm chậm tiếp cận, có lẽ là Hoang Trùng.
Nàng vừa mới chuẩn bị tiến lên, đột nhiên, hắn phát hiện mình quên một chuyện.
Chính mình cũng ăn Hoang Trùng, nhưng sao lại không có phản ứng?