Chương 968 Tái Phát
Đỗ Địch An giơ cánh tay lên, cảm thụ trước biến hóa trong cơ thể, thời gian trôi qua từng giây, đợi khoảng hai phút vẫn không cảm nhận được biến hòa gì, sắc mặt hắn hơi thay đổi, trong lòng kinh nghi, chẳng lẽ Hoang Trùng này lại vô hiệu với mình? Hay là thể chất bản thân vượt quá Amily và thôn dân quá nhiều nên ăn loại Hoang Trùng nhỏ này mới không có hiệu quả?
Lúc hắn đang suy tư, đột nhiên cánh tay tản ra từng trận hàn khí, nguyên bản băng hóa cánh tay phải đột nhiên như tỉnh lại, bên trong cánh tay lưu đọng dòng máu lạnh lẽo như trước, khiến hắn nhẹ run rẫy, như đặt mình trong kẽ băng.
Đỗ Địch An thay đổi sắc mặt, lập tức cổ động trái tim, dùng Huyết Long thuật để tăng nhịp đập trái tim, tăng cường tuần hoàn máu trong cơ thể, chỉ chốc lát sau, lạnh lẽo này bị tản đi một ít, nhưng máu tươi lạnh lẽo chảy vào trong cơ thể từ cánh tay đã lan xuống toàn thân. Hắn cảm giác nhiệt độ chợt giảm, không nói ra được sự lạnh giá, hắn nghĩ tới kết cục của Long Mẫu, không dám do dự mà cấp tốc mở ba lô, lấy ra một bình rượu đế mang theo bên người, ngửa đầu uống ừng ực.
Điểm khác nhau giữa rượu và nước chính là, rượu trước khi uống thì lạnh, nhưng sau khi tiến vào thân thể thì rất nóng, nó thiêu đốt yết hầu Đỗ Địch An, mang đến từng trận cảm giác hừng hực khiến hắn cảm giác hàn ý trong cơ thể tản đi rất nhiều, chí ít sẽ không lạnh tới mức run cầm cập.
- Ngươi sao rồi?
Amily thấy Đỗ Địch An khác thường, kinh ngạc hỏi.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng chuyển động thân thể, lợi dụng bắp thịt cộng hưởng sản sinh ra nhiệt lượng, sắc mặt hắn âm trầm, không để ý đến Amily, đáy lòng dần dần chìm xuống, cánh tay phải của mình trừ phi gặp phải hoàn cảnh cực lạnh mới phác tác. Bình thường dưới khống chế cẩn thận của hắn thì hoạt động bình thường, giờ khắc này đột nhiên phát tác, biến cố duy nhất chính là Hoang Trùng mà hắn ăn.
Hay nói cách khác, Hoang Trùng sẽ làm hàn khí trong cánh tay phải hắn phát tác!
Hắn không biết nguyên nhân là gì, nhưng nửa phần sức mạnh tăng cường trong cơ thể đều không có, khiến hắn xác định phán đoán của mình.
- Hoang Trùng này đối với bọn họ mà nói, ăn vào có thể tăng cường thể chất, ta ăn vào lại suýt nữa gây phát tác băng huyết, lẽ nào chuyến này lại đi vô ích?
Suy nghĩ Đỗ Địch An chuyển động, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn bàn giao với Amily:
- Ở yên chỗ này đợi ta, ta đi một chút sẽ trở lại.
Nói xong không đợi Amily trả lời, cấp tốc xoay người chạy đi, nửa phút sau hắn liền chạy trở về.
Lúc này trong hang động đen sì, tầm nhìn của Amily cực thấp, sau khi ăn Hoang Trùng tăng thể chất cũng chỉ có thể nhìn xa chưa tới hai mét, hơn nữa là âm ảnh mơ hồ không rõ ràng, nhìn thấy Đỗ Địch An quay lại, tâm tư căng thẳng của nàng mới nới lỏng, trong lòng có cảm giác an toàn không tên, điều này khiến nàng phản ứng lại, âm thầm cảm giác mình có chút buồn cười cùng đáng thương.
- Ngươi đi đâu vậy?
Nàng hỏi.
Đỗ Địch An không trả lời nàng, hỏi:
- Ta hỏi ngươi, người trong thôn các ngươi có phải đều có huyết thống Hoang Thần? Hoặc là nói, trong mấy trăm năm sinh sối, tổ tông của bọn họ đã kết hợp với người có huyết thống Hoang Thần?
Amily ngẩn ra, cau mày nói:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Có phải hay không?
Đỗ Địch An nhìn nàng chằm chằm, lỗ tai khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn lại, động tĩnh lúc trước nghe thấy ngày càng rõ ràng, ở khoảng năm mươi mét, mười mấy con Hoang Trùng màu xám đang ngọ nguậy bò tới, phía trước có hai con đen kịt chen lẫn.
Đỗ Địch An tin rằng Amily cũng có thể nghe thấy âm thanh niêm dịch của chúng, lạnh lùng nói:
- Ngươi tốt nhất là trả lời thành thật.
Amily nhìn thấy uy hiếp trong mắt Đỗ Địch An, trong lòng vừa phẫn nộ vừa uất ức, nói:
- Ngươi nói có thì chính là có.
Tuy câu trả lời này có chút giận hờn, nhưng Đỗ Địch An đã biết ý nàng, trong lòng lại hiểu ra suy đoán của mình không hề sai, tổ tông của những thôn dân ở đây hơn nữa là theo tổ tông của Amily, cũng là người từng theo dòng dõi Hoang Thần, vậy thôn dân nơi này, cơ bản có thể tính là người một nhà.
(Là nhiều bà kết hợp với tổ tông Amily, tạo ra mối quan hệ họ hàng phân chia theo thế hệ => đều có gốc từ tổ tông Amily)
Bên trong cơ thể của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có gien Hoang Thần, mà trước mắt Thần Nữ Amily là dòng dõi Hoang Thần chính thống, mạch chủ của truyền thừa đời sau, những thôn dân khác chỉ là phân lưu.
Chỉ có lời giải thích này mới hiểu được, tại sao những thông dân này ăn Hoang Trùng đều có thể tăng cường sức mạnh, còn hắn thì không thể!
Khi nãy hắn chạy đi chính là trở lại coi những Hoang Trùng lúc nãy còn không, mà kết quả là không thấy đâu cả, điều này càng làm cho hắn vững tin vào suy đoán của mình.
Chỉ là hắn không nghĩ ra, cho dù mình ăn vào không tăng cường sức mạng, vậy vì sao lại kích thích cánh tay phải?
Nếu như người ngoài ăn được Hoang Trùng sẽ là phản ứng gì? Hay là không có phản ứng nào, chỉ đơn giản là lấp đầy bụng?
Amily thấy Đỗ Địch An trầm mặc không nói gì, không biết có phải mình lại làm lộ cái gì, nàng cẩn thận nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi thế nào rồi, choáng váng sao?
Đỗ Địch An hồi phục lại tinh thần, nhìn nàng một cái, nói:
- Ta nhớ ngươi đã từng nói, nơi sâu nhất của huyệt động này chính là thi thể Hoang Thần đúng không?
Amily ngẩn ra, cảnh giác nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đi xem xem.
Đõ Địch An nói, chuyện đến nước này, hắn đã từ bỏ việc bắt Hoang Trùng để tăng sức mạnh cho mình, một chuyến này coi như trắng tay, vì thế trì hoãn trong thôn này một tháng, hơn nữa còn kèm theo tiểu nha đầu bên cạnh, đắc tội toàn bộ, nhưng đã như vậy rồi cũng không thể tay không trở về, nếu tìm tới di thể Hoang Thần ở nơi xa nhất, cũng coi như được mùa lớn!
Chí ít, di thể của Hoang Thần cũng là tồn tại cực kỳ quý hiếm, một Cự Bích trấn áp một Thần Thi, có nghĩa là hắn có thể thoát khỏi Cự Bích Sylvia, tùy ý chọn một nơi ở vùng Hoang Dã, tìm một chỗ che chở cho chính mình!
Mà ở nơi đó, hoàn toàn là địa bàn của hắn, cho dù là Thần quốc cũng không thể điều tra được, thuận tiện để hắn làm nhiều việc.
Lui thêm bước nữa nói, coi như sau khi hắn được Thần Thi lại không tinh lực để kiến tạo một nơi che chở như vậy mà tiếp tục trốn trong Cự Bích, thì Thần Thi trong tay hắn cũng có giá trị vô hạn, chí ít đồ vật cấp độ như vậy đủ khiến một vài nhân vật lớn ở Thần quốc đỏ mắt, dù sao một Cự Bích khác liền phái người đến cướp đoạt.
- Đi thôi.
Đỗ Địch An nắm chiến đao, mang theo Helisha tiến về phía trước.
Sắc mặt Amily khó coi:
- Ngươi muốn tìm cái chết sao, càng đi vào trong số lượng Hoang Trùng càng nhiều, ta biết ngươi có bản lĩnh, nhưng một mình ngươi cũng không ngăn được cả bầy, nếu như ta chết rồi, một mình ngươi tuyệt đối không thể thoát được, không tin ngươi cứ thử xem.
- Dùng mạng của ngươi để thử? Ta không ngại.
Đỗ Địch An không quay đầu lại.
Amily bị hắn nói một câu làm nghẹn suýt chết, nhưng thân thể cũng đi theo sau Đỗ Địch An, trước khi tiến vào nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng Đỗ Địch An đồng quy vu tận, nhưng tận mắt chứng kiến dữ tợn bên trong khiến nàng có chút sợ sệt, vừa nghĩ tới bị những con trùng này bám đầy thân thể gặm nhấm, nàng liền không rét mà run.
Cho nên tâm tư nàng bây giờ rất hỗn loạn, bản năng đi theo Đỗ Địch An, trong lòng tìm cơ hội trọng thương hắn.
Đỗ Địch An vọt tới trước mặt mấy Hoang Trùng, chiến đao cấp tốc rẽ ra, bóng người xẹt qua như huyễn ảnh, mười mấy Hoang Trùng vẫn chưa kịp phụt ra dịch ăn mòn liền bị chém đôi, đồng thời bị đánh qua vách đá bên cạnh mà rơi xuống.
Đỗ Địch An cũng không quay đầu lại, đi về phía trước, nói:
- Không muốn chết thì theo ta, nếu thật sự không gánh nổi ngươi thì ngươi liền chuẩn bị làm điểm tâm cho những con trùng này đi!
Amily thức tỉnh, sắc mặt khó coi, sao nàng lại không biết điểm này, bây giờ vẫn còn là bên ngoài, đi vào càng sâu càng nhiều Hoang Trùng, Đỗ Địch An sớm muộn cũng sẽ lo không nổi, không cách nào bận tâm đến nàng.
- Hi sinh, quang vinh, hi sinh, quang vinh…
Amily cắn chặt răng, thầm tiếp sức cho chính mình.
Hai người nhanh chóng đi về phía trước hang động, Hoang Trùng bò qua từ vách đá ven đường đều bị Đỗ Địch An chặt đứt đánh bay đi.