Chương 969 Nơi Sâu Xa
Đi sâu vào khoảng năm mươi mét, Đỗ Địch An nhìn về phía trước, vẫn không nhìn thấy phần cuối hang động, trong hang động trước mặt dày đặc Hoang Trùng, tất cả đều giống như con chó ngửi thấy mùi lạ, chúng ngọ nguậy ra từ khe đá ẩm ướt, ngẩng đầu lên như rắn nhìn về phía Đỗ Địch An cùng Amily.
Hoang Trùng như giun, hai đầu không có mắt, chỉ có một cái lỗ miệng tròn, nhìn qua làm người ta phát tởm, đặc biệt là lúc chúng tụ thành từng bầy nhìn chăm chú mình, cảm giác kia vừa buồn nôn vừa sợ hãi.
Amily sợ đến mặt trắng bệch, theo bản năng trốn sau lưng Đỗ Địch An, Helisha lại lẳng lặng đứng bên phải sánh vai cùng hắn.
Mặc dù biết nàng là một Hành Thi không biết sợ hãi, nhưng trong lòng Amily hiện lên một loại cảm giác kỳ dị.
Sau một khắc, tất cả Hoang Trùng đều rời ổ, chen chúc về hướng Đỗ Địch An, thân thể dài bằng ngón tay kéo dài ra nửa mét, ngọ nguậy đi tới, tốc độ nhanh hơn một nửa so với bước đi của người trưởng thành. Khi nhúc nhích đến cách Đỗ Địch An bốn, năm mét liền có Hoang Trùng ngẩng thân lên, trong lỗ tròn phía trước phun ra niêm dịch trong suốt, tốc độ cực nhanh bắn về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An cấp tốc xông lên, tránh xạ kích của niêm dịch, bốc Hoang Trùng lên chặt đứt nó, tuy giết không chết nhưng có thể hạn chế chuyển động của nó.
Muốn giết chết Hoang Trùng, theo như Plymouth cùng trong sách đã ghi chép, cách đơn giản nhất là cắt thân thể chúng thành hai phần, nếu chặt ngang thì chúng sẽ không chết tại chỗ, ngược lại trải qua thời gian dài vết thương sẽ khép lại, hai thân thể chậm rãi sinh trưởng thành hai Hoang Trùng.
Nhưng nếu chặt theo chiều dọc, đối với loại Hoang Trùng thân thể uốn éo này mà nói, nhất định phải kéo thẳng thân thể chúng và cố định.
Tuy với đao pháp của Đỗ Địch An, cho dù không cần cố định thân thể của chúng cũng có thể cắt thành hai nửa, nhưng cần tập trung tinh lực, lãng phí càng lâu hơn, bởi vậy trực tiếp chặt ngang là biện pháp tốt nhất.
Rất nhanh, Đỗ Địch An giết ra một con đường giữa đám Hang Trùng, hắn quay tay động lục lạc, để Helisha đi theo bên người.
Amily không cần nhiều lời, nhanh chóng theo sau lưng Helisha.
Đỗ Địch An đi thẳng về phía trước, trên đất đều là Hoang Trùng bị cắt đứt vặn vẹo nhảy.
- Nơi này sâu bao nhiêu?
Đỗ Địch An vừa đi vừa giết vừa hỏi.
Amily nhìn một đoạn trùng rơi bên người, căng thẳng nói:
- Ta cũng không biết, nhưng nghe nói rất rất sâu.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, lúc này hắn tiếp tục đi sâu gần năm mươi mét.
Số lượng Hoang Trùng trước mắt ngày càng nhiều, trên vách đá lít nha lít nhít một tầng Hoang Trùng, ở lúc bất động thậm chí sẽ cho rằng chúng là vách đá, nhưng khi Đỗ Địch An đến, chúng chậm rãi ngọ nguậy tỉnh dậy, như thể vách tường đang vặn vẹo, nhìn qua đặc biệt khủng bố.
Ngoại trừ số lượng nhiều, đầu của Hoang Trùng nơi này cũng lớn hơn rất nhiều, Đỗ Địch An rốt cuộc cũng cảm nhận được việc Plymouth cùng thôn dân đi vào săn bắt Hoang Trùng là chuyện có dũng khí đến cỡ nào.
Vèo!
Một Hoang Trùng màu đen như rắn độc nhảy qua chỗ vách đá mà Đỗ Địch An vừa đi qua nhanh chóng quấn lấy đùi Đỗ Địch An uốn lượn lên trên, hướng bộ thân của hắn.
Đỗ Địch An cấp tốc giơ tay kiên định kéo xuống, vung ra mặt sau hang động, tiếp đó đi về phía trước.
Hí!
Giữa đám Hoang Trùng có vài con trắng như tuyết bơi về hướng Đỗ Địch An với tốc độ cực nhanh, cũng không phải cong cong đi tới, mà là trườn như rắn, thân thể chúng tráng kiện như cánh tay trẻ em, dài khoảng một mét. Trong lúc di chuyển, nửa đầu trước hơi nhấc lên, mô mềm dưới thân căng tròn biến thành hai lưỡi dao sắc bén, giống như cánh tay của bọ ngựa, chúng bơi về phía Đỗ Địch An nhanh hơn cả thợ lặn.
Đỗ Địch An hơi đổi sắc mặt, cái này xem như khá mạnh trong tất cả Hoang Trùng, cho dù Hoang Trùng bình thường cũng rất mạnh, niêm dịch phun ra có thể ăn mòn thân thể cùng khôi giáp, nhưng di chuyển chậm nên người bình thường cũng tránh thoát được nhờ chút thông minh. Tuy nhiên loại Hoang Trùng này lại giống như sát thủ, người bình thường gặp chắc phải chết, khiến hắn giật mình chính là thân thể Hoang Trùng này lại biến hóa, bộ phận thân thể lại đột biến ra lưỡi dao!
Vèo!
Chiến đao vung vẫy, Đỗ Địch An chặt đứng vài con Hoang Trùng trắng như tuyết đang bơi lại, trước mặt thân thủ cấp Chúa Tể thì hành động của chúng cũng chỉ là chậm.
Đỗ Địch An nhặt một con bị chém đứt ra, nói:
- Mở bình ra.
Sắc mặt Amily trắng bệch, nhưng vẫn nhanh chóng mở bình ra.
Đỗ Địch An ném nửa đoạn trùng vào trong bình, Amily nhanh chóng che lại, Đỗ Địch An xoay người tiếp tục chém giết, đồng thời nói:
- Đợi chúng chết rồi, ngươi lại ăn xem.
Amily thầm nghĩ quả nhiên, khuôn mặt nhỏ càng thêm khó coi, nhưng nàng biết tranh luận cũng vô dụng, chỉ có thể ôm bình đi theo sau Đỗ Địch An.
Trong nháy mắt, lại tiếp tục đi sâu hơn trăm thước.
Lúc này, Đỗ Địch An phát hiện số lượng Hoang Trùng gặp phải lại ít đi, nhưng đầu của chúng lại lớn hơn, loại Hoang Trùng gặp bên ngoài đầu động cũng không còn xuất hiện. Hoang Trùng xuất hiện trước mắt hắn thô ráp như cánh tay người trưởng thành, dài một mét, lúc bơi lộ thân thể vô cùng giống máy móc, đột biến ra bảy tám đường lưỡi dao sắc, thậm chí có Hoang Trùng sau lưng còn biên ra hai cánh nhỏ, thân thể có thể bay lên như chuồn chuồn, phi tới hướng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vung chiến đao, nhanh chóng tiến lên chặt thành mấy đoạn, Hoang Trùng cỡ lớn này tuy mạnh nhưng tốc độ cũng cỡ Giới Hạn giả, trước mặt hắn chỉ có thể xem như cấp bậc Ma vật nhỏ.
- Lại sâu như thế.
Đỗ Địch An vượt qua thi thể Hoang Trùng, trong lòng thất kinh, tính toàn khoảng cách, hắn đi từ ngoài hang động đến đây cũng gần hai trăm mét rồi, khoảng cách này cũng không có gì nếu là chiều sâu, nhưng là một tòa nhà cao hai trăm mét liền có thể cảm nhận được độ cao cỡ nào, hang động ma vật bình thường nghỉ chỉ khoảng ba mươi mét đã là rất sâu rồi.
Vèo!
Một Hoang Trùng từ trên đỉnh treo ngược xuống, đột nhiên phun một niêm dịch, bắn ở mặt đất trước chân Đỗ Địch An.
Nhưng Đỗ Địch An phát hiện, nham thạch bị dính niêm dịch trước chân mình nhanh chóng hòa tan, biến thành một cái hố nhỏ.
Trong lòng hắn thất kinh, tốc độ ăn mòn này không khỏi quá nhanh đi, cho dù là axit của thời đại trước cũng không khủng bố như vậy.
Dịch ăn mòn của Hoang Trùng lúc trước chỉ có thể nhẹ nhàng ăn mòn nham thạch, Đỗ Địch An cũng không quá để ý, nhưng con Hoang Trùng này lại không như thế, Đỗ Địch An nhận rõ dáng dấp của nó, hắn xông lên chém xuống.
Đỗ Địch An chém thành ba đoạn, chọn một đoạn mang về ném cho Amily, nói:
- Đợi lát nữa ăn.
Amily nhìn đoạn trùng như cánh tay này, mặt đều tái mét, lúc trước nàng thật vất vả mới nuốt xuống Hoang trùng trắng như tuyết kia, không ngờ lại phải ăn một con lớn như vậy.
Đỗ Địch An tiếp tục đi về phía trước.
Hoang Trùng trong hang động lục tục ló đầu ra, hướng tới Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhanh chóng quét sạch, lúc công kích, hắn cũng chú ý những Hoang Trùng này đều nhắm đến Amily trước tiên, tuy lúc này Amily vẫn đứng sau hắn, nhưng Hoang Trùng kia không có mắt vẫn nhắm về hướng Amily.
Theo điều này, Amily cùng tộc nhân nàng có thể ăn Hoang Trùng này để trở nên mạnh mẽ, thì Hoang Trùng cũng có hứng thú với da thịt bọn họ.
Đỗ Địch An đi theo hang động uốn lượn về phía trước, bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy vách tường của hang động phía trước đột nhiên mở rộng, có thể chứa được năm sáu người đi song song, nhưng ở giữa hang động có một Hoang Trùng ngăm đen tráng kiện.
Ánh mắt Đỗ Địch An ngưng lại, cho tới bây giờ, đây là Hoang trùng to nhất mà hắn gặp, trong thư tịch mà Đại thần cúng tế đưa cho hắn đều không có ghi chép Hoang Trùng lớn như vậy.
Hoang Trùng này như đang ngủ say, khi Đỗ Địch An nhìn thấy nó, dường như nó cũng ngửi thấy được mùi gì, thân thể từ từ nhúc nhích, đầu nhấc lên nhìn về phía Đỗ Địch An.
- Sao lại không đi tiếp?
Amily thấy Đỗ Địch An ngừng lại, giật mình trong lòng.