Chương 971 Sợ Lửa
Đõ Địch An cau mày, cách tốt nhất để thoát thân ngay bây giờ là tự nhiên lao ra ngoài cũng Helisha, để Amily ở lại thu hút lũ Hoang Trùng này, nhưng bằng cách này, sau khi chúng ăn xong Amily và quay về tỏ, đến lúc hắn thâm nhập lần thứ hai vẫn phải đối mặt với những Hoang Trùng to lớn này. Nếu không thể giải quyết hết đám Hoang Trùng to lớn này thì không cách nào đi được nơi di hài Hoang Thần sâu nhất.
Ý niệm này khẽ lóe qua trong lòng hắn, hắn bỗng nắm lấy một cánh tay Amily, dùng một đoạn sạch của lưỡi đao cắt xuống một đoạn huyết nhục, sau dó ném về hướng Hoang Trùng.
Amily tinh thần hoảng hốt không kịp chuẩn bị, cánh tay truyền đến đau nhức làm nàng kinh hô một tiếng, đau đến nước mắt suýt chút rơi ra, cả giận nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Đỗ Địch An không đáp, lấy ra một que diêm từ bên hông nhanh chóng đốt cháy, hắn xé một đoạn tay áo của Amily làm lộ ra cánh tay trắng nõn, sau đó dùng que diêm nhen lửa lên tay áo. Quần áo Amily chất liệu mỏng, được bện thành từ da thú nên rất giữ ấm, cũng rất dễ nhen lửa, một diêm liền đủ khiến tay áo bị đốt thành ngọn lửa lớn.
Đỗ Địch An lại nhanh chóng kéo một đoạn tay áo khác của Amily, sau đó lấy một bình nhỏ ném cho nàng, nói:
- Đổ trên vết thương, cầm máu, nhanh!
Amily cầm chiếc lọ, buồn bực, nhưng nàng đại khái đã đoán ra mục đích của Đỗ Địch An, mở chiếc lọ đổ bột phấn màu đỏ sậm bôi lên vết thương, đau đến chau mày.
Đỗ Địch An xách một tay áo khác nhen lửa, sau đó hướng về phía bầy Hoang Trùng, ánh sáng lơ lửng trong thông đạo, những bóng đen đung đưa trên tường như bóng ma rồi rơi vào giữa bầy Hoang Trùng, đám Hoang Trùng nhanh chóng phân tán ra, không dám tới gần lửa.
Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, tuy trên thư tịch không ghi chép, nhưng từ xưa nay, lửa chính là khắc tinh của tất cả sinh mệnh, nhận loại lại ỷ vào lửa để sinh tồn, lợi dụng lửa để xua tan dã thú. Hoang Trùng tuy đặc thù, năng lực sinh tồn mạnh, nhưng hiển nhiên cũng e ngại lửa, dù là vi sinh vật vi khuẩn có năng lực sinh tồn siêu cường đều cũng sẽ bị hủy diệt bởi nhiệt độ cao, nếu không bị hủy diệt, vậy chỉ có thể do nhiệt độ còn chưa đủ cao!
Amily nhờ ánh lửa soi sáng, cũng nhìn thấy bầy Hoang Trùng ở phía trước, nàng tê cả da đầu, xanh cả mặt, nhất thời quên đi đau đớn trên cánh tay.
Đỗ Địch An chú ý tới bầy Hoang Trùng to lớn phía sau ngừng lại, nhào vào khối huyết nhục của Amily mà gặm cắn, Hoang Trùng to lớn phía sau chen chúc lên như một đoàn xúc tua quái vật đen thùi. Hắn mở ba lô, lấy ra hai hòn đá màu đen, cuốn tay áo bị đốt vào hòn đá.
Amily nhìn không hiểu hành động của Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi đang làm gì?
- Cởi y phục của ngươi ra.
Đỗ Địch An ra lệnh.
Amily nghe được ngây người, trợn mắt nói:
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Đỗ Địch An ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng, nói:
- Không muốn bị những thứ này ăn thì cởi y phục ra đi, ta cần vật liệt thiêu đốt.
Amily đỏ mặt, bực bội nói:
- Tại sao ngươi không cởi của ngươi……
- Thật sự không cởi sao?
Đỗ Địch An lười giải thích nguyên nhân với nàng, hắn mặc một bộ chiến giáp Cát Liệt Giả, chỉ có nội y là có hể đốt cháy, nhưng không tới thời khắc sống còn thì hắn đương nhiên sẽ không cởi y vật của mình.
Amily đã sớm biết sự hung hăng cùng bá đạo của Đỗ Địch An, bực bội đến run, nàng chưa bao giờ lộ ra cánh tay cùng bắp đùi trước mặt nam nhân, chớ nói chi cởi sạch quần áo, nàng nói:
- Ngươi muốn thì cứ giết ta, thà rằng chết ta cũng không chịu được bị ngươi sỉ nhục!
- Còn muốn giữ gìn tiết tháo.
Đỗ Địch An liếc nàng một chút, nói:
- Đợi lát nữa ta dùng hết nhiên liệu rồi thì dùng chính ngươi, nếu như không thoát, ta cũng chỉ có thể bỏ ngươi ở nơi này, để làm món ăn cho chúng.
Amily ngẩng đầu nhìn thông đạo phía trước, tay áo đã bị đốt đến cuối cùng, sắp tắt, từ ánh lửa có thể nhìn thấy lượng lớn Hoang Trùng, sắc mặt nàng khó coi.
Đỗ Địch An không nói gì nữa, thổi lên hai viên đá đen, tảng đá rất nhanh bị đốt thành hỏa hồng, đây là hai khối mỏ than hắn mang bên người làm nhiên liệu, cái này cũng là vật dụng nhất định phải có nơi hoang dã, thậm chí là ở đa số thời điểm. Tác dụng của hai khối đá lúc này còn hữu hiệu hơn dược cấp cứu, dù sao dược cấp cứu không phải thương thế nào cũng có thể trị liệu, nhưng lửa lại là đồ vật mà nhân loại không thể thiếu.
Sau khi hai hòn đá thiêu đỏ, Đỗ Địch An cầm đao vọt tới giữa bầy Hoang Trùng, cấp tốc chém giết.
Vèo!
Hắn kích ra ma thân, chiến đao hòa thành niêm dịch bao phủ toàn thân, trong nháy mắt biến thành một quái vật đầy lưỡi dao dữ tợn, vô số Hoang Trùng vọt tới, toàn thân lưỡi dao trên người hắn nhảy múa, trong phút chốc cánh quạt phía trên làm hắn bay lên trên ba mét, bầy Hôi Bạch Sắc nhanh chóng bị chém thành vô số đoạn.
Amily nhìn thấy dáng dấp Đỗ Địch An, tuy nhìn không rõ, nhưng bóng người kinh khủng kia lại suýt dọa ngất nàng, trái tim đập thùng thùng, không nghĩ đến người đi cùng mình một đường lại là một quái vật, chẳng trách lạnh lùng như vậy!
Thùng thùng!
Lúc này, Hoang Trùng to lớn ở phía sau vọt tới, khối huyết nhục của Amily đã sớm bị ăn sạch, lúc này chúng vọt lên, nhưng đến gần hai khối than thạch thì tốc độ lại giảm xuống, sau đó liền ngừng lại các mỏ thạch ba mét, không dám tới gần.
Amily thấy cảnh này, trái tỉm thả lỏng ra, nàng bỗng nghĩ đến một câu chuyện cổ lão kể lại, không ngờ là sự thật, những Hoang Trùng này cực kỳ e ngại hỏa diễm, nói chính xác là cực kỳ e ngại nhiệt độ cao, vì lẽ đó huyệt động này mới sâu thẳm và âm lãnh như vậy.
Bầy Hoang Trùng to lớn dừng lại trước hai mỏ thạch, không dám tới gần, có con mở ra miệng rộng, từ bên mép nứt ra lưỡi dao sắc bén như hai cánh bọ ngựa, dữ tợn nhúc nhích về phía trước, nhưng tới gần khoảng hai mét tựa hồ như bị tổn thương, sau đó nhanh chóng rụt lại.
Trên thực tế, nhiệt độ hai mỏ thạch không cao, nhưng cũng có thể chặn lại đám Hoang Trùng to lớn ngang ngửa với Khai Hoang giả.
Khi chém giết đám Hoang Trùng phía trước, Đỗ Địch An cũng lưu ý đến động tĩnh phía sau, thấy cảnh này mới giật mình, hắn vốn tưởng rằng chỉ có thể hòa hoãn được một chút sự tiến công của lũ này đã là tốt rồi, không ngờ lại khiến chúng nó dừng lại, rốt cuộc là sợ lửa đến mức nào?
Hắn nghĩ đến Hắc Ngục, chỉ cần một chút liền nổ tung, lại cũng rất sợ hãi hỏa diễm, nhưng Hắc Ngục sợ lửa là vì trong cơ thể đều là do mỡ dầu tạo thành, hơn nữa Hắc Ngục là kết quả của Phòng nghiên cứu ma vật, chẳng lẽ trong vật liệu làm ra Hắc Ngục có loại Hoang Trùng này?
m thanh gào rú kéo tâm tư Đỗ Địch An lại, cảnh tượng trước mắt nhắc nhở hắn lúc này không thích hợp để phân thần, hắn tập trung tinh lực chém giết bầy Hoang Trùng phía trước.