← Quay lại trang sách

Chương 972 Suy Đoán

Rầm!

Đột nhiên một Hoang Trùng to lớn bò lên trên đỉnh hang động, huyệt động này cao khoảng bốn mét, nhiệt độ mỏ thạch phía trên đỉnh tương đối yếu, cho nên Hoang Trùng to lớn nhân cơ hội.

Amily kinh hô một tiếng, lui về phía sau.

Đỗ Địch An bị tiếng kêu của nàng quay đầu nhìn lại, nhất thời thay đổi sắc mặt, thân thể cấp tốc đi tới trước mặt Hoang Trùng to lớn, lưỡi dao toàn thân bay lượn, phốc máy tiếng, Hoang Trùng này liền bị chém thành bảy tám đoạn.

Đỗ địch An lại nhanh chóng lui về phía trước, ngăn chặn bầy Hoang Trùng, đồng thời nói với Amily:

- Nhanh chuyển mấy hòn đá chồng lên, lấy mỏ thạch kia phóng lên trên để ánh lửa chiếu rọi lên đỉnh.

Amily phục hồi lại tinh thần, trên mặt vẫn có tia khiếp đảm, nàng vội làm theo lời đỗ Địch An, lấy mấy tảng đá bên cạnh, nhưng khi tới trước mỏ thạch lại hơi lúng túng, mỏ thạch này thiêu đốt như vậy, sao có thể mang chúng chồng lên tảng đá?

Đỗ Địch An chú ý đến động tác của nàng, thấy nàng gặp khó khăn nên lườm một cái, nói:

- Sao ngươi không xé một khối vải gói chúng lại, sau đó ném lên trên, đần độn thế?

Mặt Amily một trận đỏ bừng, cắn răng xé quần áo, lực tay của nàng lúc này rất dễ xé, nếu là trước cũng chỉ có thể dựa vào răng.

Sau khi xé ra một miếng, nàng nắm chặt hai đầu, ghìm mỏ thạch để lên tảng đá, lúc này vải vóc cũng bị nhen lửa, nàng nhìn thấy đám Hoang Trùng to lớn bò lên trên vách đá, suy nghĩ phải tìm cách để chúng không thể xông vào, lập tức ném vải về phía Hoang Trùng tụ tập.

Ánh lửa bay lượn, đám Hoang Trùng náo loạn, phát sinh tiếng rít gào lùi thẳng lại phía sau, nhưng một con không kịp lùi lại liền bị thiêu đốt kêu lên thống khổ, điên cuồng vung vẩy làm va chạm vách đá, sau đó từ từ rơi xuống, thẩn thể mềm dần như băng bị hòa tan, đặc biệt là đầu bị vải thiêu đốt lại càng rủ xuống mềm hơn.

Amily không ngờ đám Hoang Trùng khủng bố nay lại dễ bị thương đến vậy, trong lòng kinh ngạc nhưng cũng âm thầm hưng phấn, rất nhanh nàng ý thức được nhiên liệu là một vấn đề trọng đại, nếu nhiên liệu đầy đủ, nàng cảm thấy dựa vào sức bản thân cũng có thể giết chết đám Hoang Trùng này, nhưng hang động ẩm ướt thì lấy đâu ra nhiên liệu?

Nàng nhìn lên người mình, lần thứ hai đỏ mặt.

Than mỏ chất lên hòn đá, ánh lửa chiếu rọi, ánh lửa như hình thành một đạo kết giới ngăn chặn, Hoang Trùng trì trệ không dám tới gần.

Mấy phút sau, Đỗ Địch An đã chém giết hết bầy Hoang Trùng phía trước.

Cắt chém mấy phút liên tục khiến thân thể hắn tiêu hao sức lực khá lớn, toàn thân toát ra mồ hôi, sau khi giải quyết xong đám phía trước, hắn đặt mông ngồi xuống đất, chậm rãi khôi phục lại dáng dấp, tay vịn trên vách đá thở dốc.

Amily nhìn thấy Đỗ Địch An khôi phục lại nhân thân, thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết Đỗ Địch An không phải người rồi nhưng ít ra còn ở dưới hình dạng con người, nàng cảm thấy vẫn có thể tiến hành câu thông.

- Những Hoang Trùng này hình như rất sợ lửa, chúng ta có cần ra ngoài tìm ít nhen lửa đối phó với chúng?

Amily nhỏ giọng nói.

Đỗ Địch An liếc nhìn nàng, đi ra ngoài tìm nhiên liệu là biện pháp tốt nhất, nhưng chỉ sợ đi ra rồi sẽ không có cơ hội đi vào nữa, vị Đại thần cúng tế kia đã bố trí công kích bên ngoài, một khi đi ra ngoài cũng chỉ có thể trốn bán sống bán chết, trước khi có được di hài Hoang Thần, hắn không muốn rời đi như thế, nói:

- Không có đồ vật liền dùng y phục của ngươi, nếu còn muốn thì liền lột da ngươi, lấy dầu mỡ trong da ngươi bôi lên tảng đá mà thiêu.

Amily nghe được thì kinh hoàng, thân thể hơi co lại phía sau, hình ảnh lột da thật khủng bố và đau đớn, nàng nói:

- Nếu ngươi thật dám làm như vậy, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!

Đỗ Địch An không để ý đến nàng, nhìn đám Hoang Trùng lớn tụ tập trước mỏ thạch, trong lòng kinh ngạc, những Hoang Trùng lớn này sợ hãi hỏa diễm, thật không khỏi quá mạnh rồi, nếu hai khối mỏ thạch này đổi lại là hai đống lửa trại cháy hừng hực thì chúng sợ còn hiểu được, nhưng vẻn vẹn chỉ là dai khối nhỏ nhỏ tỏa ra nhiệt độ liền có thể dọa chúng, thực khó tin nổi!

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, lúc này lấy ra một ít lương khô trong túi, bắt đầu ăn.

Amily thấy Đỗ Địch An ăn, chợt cảm thấy mình cũng đói rồi, nàng nhìn Đỗ Địch An, muốn hỏi, nhưng nghĩ đến tính tình Đỗ Địch An chưa chắc sẽ cho.

Đỗ Địch An thấy nàng nhìn qua hỏi:

- Muốn ăn?

Amily thấy Đỗ Địch An chủ động hỏi, trong lòng vui vẻ, khẽ nói:

- Cũng được.

Đỗ Địch An nắm đồ vật trên đất quăng về phía nàng:

- Ăn đi.

Amily tiếp nhận, lại phát hiện là mọt đoạn Hoang Trùng vặn vẹo nhảy, sợ đến suýt ném ra ngoài.

- Ăn vật này có thể tăng sức mạnh, có thể lấp đầy bụng, thật tốt, Thần Nữ các ngươi đều thích lãng phí vậy sao?

Đỗ Địch An đạm mạc nói.

Amily lườm hắn một cái, cầm Hoang Trùng bỏ vào trong bình, đột nhiên cảm thấy bụng mình cũng không đói quá.

Thời gian trôi qua.

Đỗ địch An ăn xong, tựa trên vách đá nghỉ ngơi, không qua khỏi nửa canh giờ, hắn bỗng nhiên mở mắt nhìn các đoạn trùng khắp nơi trên mặt đất, hắn thấy Hoang Trùng mở ra vách đá, mấy con Hoang Trùng to trèo vào.

Đỗ Địch An biến sắc, quay lại nhìn, chỉ thấy số lượng Hoang Trùng trước mỏ thạch giảm rất nhiều, chúng lại mở hang vòng đến một nơi khác.

Amily cũng chú ý tới, nhất thời sốt sắng lên.

Đỗ Địch An nhanh chóng lấy một khối mỏ thạch khác trong túi, dùng khăn mặt nhen lửa bao bọc mỏ thạch, phóng tới bên cạnh hòn đá, ánh lửa soi sáng khiến Hoang Trùng ngừng lại.

Amily lại thở phào, liền nghe Đỗ Địch An nói:

- Xem ra, chúng ta bị bao vây rồi.

- Ta đã nói rồi, lao ra tìm nguyên liệu rồi vào lại, ngươi không tin ta.

Amily tức giận nói.

Đỗ Địch An liếc nhìn nàng, nói:

- Hiện tại chỉ có hai biện pháp,, thứ nhất là ném ngươi ra ngoài để thu hút thứ này, sau đó ta chạy đi, thứ hai là đợi nhiên liệu bị đốt sạch, ta sẽ ném ngươi ta ngoài rồi đào tẩu, ngươi thấy cái nào tốt hơn?

- Ngươi!

Amily trừng mắt.

Đỗ Địch An lần nữa tựa trên vách đá, lẳng lặng suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến những Hoang Trùng này rất có hứng thú với dòng dõi Hoang Thần, vậy theo lý thuyết chúng lại càng hứng thú hơn với di cốt Hoang thần mới đúng, dù sao dòng dõi Hoang Thần truyền thừa nhiều đời như vậy, huyết thống phai nhạt, chẳng lẽ di cốt của Hoang Thần nơi sâu kia đã bị gặm nhấm hết? Không đúng, nếu nhưng vậy những Hoang Trùng này sao lại tập trung ở đây?

Nhưng nếu không gặp đủ, vì sao chúng nó lại dễ dàng rời khỏi di cốt Hoang Thần, bị mình hấp dẫn ở đây?

Chẳng lẽ……