← Quay lại trang sách

Chương 973 Đầu Lĩnh

Sinh vật quần cư, tất có đầu lĩnh. Đỗ Địch An phải sớm nên nghĩ đến điều này, những hoang trùng này ra khỏi tổ công kích hắn, hoặc là nói Amily, hẳn là không phải chỉ đơn thuần là bị mùi Amily hấp dẫn, mà phải là được đầu lĩnh chỉ huy mới làm ra hành động như vậy, cái này cũng là giải thích hợp lý nhất.

Chỉ là, không biết con hoang trùng đầu lĩnh này có cấp bậc gì, bất quá chỉ cần đánh giết nó thì đám hoang trùng còn lại hẳn sẽ dễ đối phó hơn nhiều. Nghĩ tới đây, Đỗ Địch An đứng dậy, quay sang Amily nói:

- Tìm đồ vật mang than mỏ thạch tới đây, chuẩn bị theo ta giết vào trong.

- Giết vào trong.

Amily giật mình:

- Còn muốn đi vào bên trong?

Đỗ Địch An lạnh lùng liếc nàng một chút rồi đáp:

- Có thể đuổi được bước chân của ta hay không thì phải xem vận mệnh của chính ngươi rồi.

Amily thấy Đỗ Địch An nói thật lòng, trong lòng kinh hoàng, nếu như không thể đuổi kịp bước chân của Đỗ Địch An thì sẽ trở thành đồ ăn của những hoang trùng này, nàng vội vã nhìn mặt đất bốn phía, tìm kiếm đồ vật có thể bao lấythan mỏ thạch, nhưng trên đất chỉ còn dư lại hòn đá, bỗng nhiên nàng nghĩ đến đôi ủng dưới chân mình, trong lòng hơi do dự một chút, sau đó vẫn nhanh chóng cởi ủng ra, bàn chân nhỏ trắng như tuyết đạp ơ trên đất lạnh lẽo ẩm ướt, truyền đến cảm giác sền sệt khiến nàng cảm thấy buồn nôn, nhưng giờ khắc này cũng không chú ý được

nhiều như vậy nữa rồi.

Đỗ Địch An không tiếp tục để ý tới Amily, quay đầu nhìn bên cạnh Helisha, trong mắt có một tia áy náy, thấp giọng nói:

- Xin lỗi, lại phải để cho ngươi ra tay.

Helisha thờ ơ không động lòng, im lặng không nói. Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, lay động lục lạc, cùng lúc đó, chiến đao trong tay hắn hóa thành niêm dịch, bao trùm toàn thân, tiến vào ma trạng thái thân.

Rống!

Helisha nghe được tiếng lục lạc, kêu to một tiếng, xương cốt toàn thân phát sinh tiếng vang kèn kẹt, vảy đen từ trong cơ thể lan tràn ra, lập tức tiến vào trạng thái ma thân mạnh nhất. Trong nháy mắt, Đỗ Địch An cùng Helisha đã biến thành hai con quái vật dáng dấp dữ tợn, đứng sừng sững trong hang động, Đỗ Địch An không tiếp tục dừng lại, đột nhiên phóng về phía sâu trong hang động, giống như huyễn ảnh xẹt qua than mỏ thạch bên cạnh, lưỡi dao sắc toàn thân bay lượn chém những cn hoang trùng to lớn đang bay đến thành nát, phảng phất giống như một cối xay thịt, dọc theo hang động đi sâu vào trong.

Helisha theo sát phía sau, xé nát hoang trùng mà Đỗ Địch An để sót. Amily nhìn thấy biến hóa của Đỗ Địch An cùng Helisha, sợ đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng sợ hãi muốn quay đầu chạy, nhưng một bên khác hoang trùng to lớn mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn đi theo phía sau Đỗ Địch An, tuy rằng trong cảm giác của nàng Đỗ Địch An cũng là quái vật, nhưng tốt xấu gì cũng có thể biến thành nhân loại, có thể câu thông, mà hoang trùng lại là quái vật thuần túy, không có bất kỳ khả năng câu thông nào.

Hí!

Toàn thân hoang trùng to lớn nhô ra gai nhọn sắc bén, rít gào nhào tới Đỗ Địch An. Nếu là ma ngân chiến sĩ khác gặp gỡ tình huống như vậy, mặc dù sức mạnh vượt xa những hoang trùng này cũng sẽ bị quấn quanh thân thể, dần dần thất thủ, nhưng ma thân của Đỗ Địch An vừa vặn là Cát Liệt Giả chuyên về quần công, lưỡi dao sắc bén chém sắt như chém bùn, trình độ bền bỉ lưỡi dao còn cứng rắn hơn nhiều so với những ma ngân truyền kỳ chuyên về phòng thủ, tuy rằng những bộ vị khác là nơi bạc nhược, nhưng Đỗ Địch An từ lâu đã học được cách dùng lưỡi dao để công kích, cùng với phòng ngự.

Vừa là lưỡi dao sắc, cũng là tấm khiên. Hoang trùng to lớn chỉ cần gần Đỗ Địch An đã lập tức bị chém nát, bảy, tám lưỡi dao sắc vung vẩy, giống như cối xay thịt đang xoay tròn, rất nhanh đã vượt qua hơn mười mét, trên đất để lại đầy thịt nát.

Phốc! Phốc!

Đỗ Địch An tiếp tục vung vẩy lưỡi dao tứ chi, không ngừng đẩy mạnh, toàn thân hắn tràn ra lượng lớn mồ hôi, lúc trước càn quét bầy hoang trùng phổ thông tiêu hao thể năng vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này hắn phải dựa vào Huyết Long Thuật điều khiển trái tim mới khiến cho thân thể có thể hoạt động được, nhưng giết càng nhiều, hắn cảm giác được tốc độ giết càng ngày càng chậm, lưỡi dao sắc không gì không xuyên thủng được tựa hồ dần dần bị trì độn.

Càng ngày càng nhiều hoang trùng chui qua khe hở lưỡi dao của Đỗ Địch An, nhưng lập tức bị Helisha theo sát phía sau xé nát. Thời điểm lưỡi dao sắc chém lên người một con hoang trùng to lớn, Đỗ Địch An lập tức cảm giác được không giống, lại không thể trực tiếp chặt đứt con hoang trùng to lớn này, khi hắn nhìn tới, con ngươi lập tức co rụt lại, chỉ thấy lưỡi dao sắc này có bông tuyết bao trùm, giống như bị đông lại vậy, bông tuyết bao trùm dẫn đến bề rộng lưỡi dao tang lên, trình độ sắc bén giảm đi nhiều.

Đỗ Địch An hoảng sợ, đây là vì sao? Hắn không kịp suy nghĩ, cũng không kịp giải quyết, chỉ có thể tiếp tục vung vẩy lưỡi dao đã bị đông cứng này về phía trước, nhưng vì độ sắc bén đã vị giảm đi, hắn không thể không dùng lực lớn hơn mới có thể chặt đứt hoang trùng.

Ngoại trừ lưỡi dao này, Đỗ Địch An phát hiện những cái lưỡi dao khác cũng bị tình trạng giống như thế, bị bông tuyết bao trùm, hắn một đường chém giết, một đường lưu ý, lập tức phát hiện mỗi khi lưỡi dao sắc cắt vào thân thể hoang trùng, bông tuyết sẽ tăng lên một chút. Sau khi biết nguyên nhân, Đỗ Địch An chỉ có thể càng ra sức nhào về phía trước.

Sau bốn, năm phút, cuối cùng Đỗ Địch cũng vọt ra khỏi đường hầm, lần thứ hai trở lại trong hang động rộng rãi dưới long đất. Hắn quay đầu nhìn lại, con đường phía sau lưng tràn ngập xác hoang trùng, cùng với Amily đang dùng ủng bọc than đá đang chạy tới.

Trên tóc cùng trên bả vai Amily dính đầy huyết nhục hoang trùng, nhưng chúng vẫn đang nhẹ nhàng nhúc nhích, nhưng cô nàng này từ lâu đã không rảnh để bận tâm, sắc mặt tái nhợt đạp trên mặt đất chồng chất hoang trùng.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn Helisha, nàng vẫn duy trì trạng thái ma thân, trầm mặc đi tới, chỉ là sát khí trên người giống như ác ma khiến cho người khác không dám trêu chọc. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu hồi ma thân, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, một đường chém giết ngắn ngủi này đã tiêu hao hết thể lực của hắn, nếu như hoang trùng đầu lĩnh kia là cấp Chúa Tể, thậm chí là Vực Sâu, lấy trạng thái lúc này của hắn đến đối mặt, chắc chắn sẽ trực tiếp bị thuấn sát, chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi.

Amily chạy ra khỏi đường hầm, nhìn thấy Đỗ Địch An đã khôi phục hình dáng con người, nàng thở phào nhẹ nhõm, đổ than mỏ trong ủng ra ngoài, nhưng chiếc ủng bằng da này đã bị nóng đến bốc khói, không cách nào dùng để đi được nữa, nàng phủi hết huyết nhục hoang trùng trên đầu và trên thân xuống, ngồi xuống một chỗ nghỉ ngơi, đồng thời quay sang Đỗ Địch An nói:

- Ngươi sớm đã có thể giết ra, tại sao trước lại phải trốn?

Đỗ Địch An để Helisha giải trừ ma thân, sau đó ngồi xuống dựa lưng vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến Amily. Amily thấy Đỗ Địch An không để ý đến mình, cảm thấy bực bội trong long, miệng chu lên, nhưng cũng không dám tùy ý phản kích giống như lúc trước, lo lắng Đỗ Địch An sẽ ra tay với nàng.

Thời gian chậm dãi trôi qua trong im lặng. Sau khi nghỉ ngơi mấy tiếng, Đỗ Địch An lấy ra lương khô cùng nước bắt đầu ăn. Amily liếc mắt nhìn, nhưng biết Đỗ Địch An sẽ không chia sẻ cho nàng, cho nên cũng lười đi xin.

Chờ khôi phục thể lực, Đỗ Địch An đứng dậy lần thứ hai, trực tiếp tiến vào trạng thái ma thân, cũng lệnh choHelisha tiến vào trạng thái công kích, kêu Amily một tiếng, tiếp tục đi vào sâu trong hang động. Lần này đi được hơn trăm thước, vẫn không gặp nửa con hoang trùng, có lẽ hoang trùng ở chỗ này chính là những con hoang trùng to lớn lúc trước chủ động xuất kích kia.

Hang động uốn lượn, sau khi rẽ mấy lần, bỗng nhiên tầm nhìn phía trước trở nên trống trải, Đỗ Địch An lập tức ngừng lại, trong mắt có mấy phần chấn động.