Chương 974 Thuỷ Tinh Hoang Trùng
Chỉ thấy địa phương không tới ba mươi mét phía trước chính là phần cuối hang động, không có đường đi, mà ở phần cuối vách đá có một bóng người to lớn cao hơn mười mét, nửa người trên là dáng dấp nhân loại, dung nhan hoàn mỹ, cánh tay thon dài, thân thể no đủ mê hoặc trần như nhộng, tổ chức cơ thể nửa người dưới lại là nửa nhện nửa bò cạp.
Hoang thần! Đỗ Địch An từng gặp qua bức tượng điêu khắc của nàng trên quảng trường trong thôn, tướng mạo hoàn toàn giống nhau, nhưng chân chính khiến Đỗ Địch An khiếp sợ chính là trên người của nàng có một con trùng cực kỳ tráng kiện quấn quanh, vượt qua những con trùng bình thường! Dùng từ "Trùng" để hình dung có chút không thích hợp, dù sao cái đầu như vậy, so với phần lớn dã thú còn lớn hơn, chỉ là dáng dấp của nó không khác biệt là mấy với hoang trùng bình thường, điểm duy nhất không giống chính là cái đầu của nó rất lớn, hơn nữa toàn thân long lanh giống như thủy tinh, mặc dù là ở sâu trong hang động ẩm ướt này không có một tia ánh mặt trời, cũng có loại cảm giác hoa lệ óng ánh.
Hoang thần di hài, hoang trùng. Đỗ Địch An vốn tưởng rằng Hoang thần di hài đã bị gặm nhấm hầu như không còn, không nghĩ tới vẫn bảo lưu hoàn chỉnh như cũ, không có chút dáng vẻ bị phá hỏng, giống như là chết già, mà Thủy Tinh Hoang Trùng quấn quanh người nàng kia lại có vẻ hơi quỷ dị.
Tuy rằng không nhìn ra nguồn nhiệt phản ứng, nhưng Đỗ Địch An có loại trực giác, nó là vật sống!
Amily thấy Đỗ Địch An dừng lại không tiến lên trước, hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không dám mở miệng dò hỏi Đỗ Địch Anđang ở trạng thái ma thân dữ tợn, chỉ là ôm than mỏ thạch, ngoan ngoãn đứng sau lưng Đỗ Địch An.
Thời gian giống như dừng lại. Đỗ Địch An phục hồi tinh thần, liếc mắt Hoang thần thật sâu cùng với Thủy Tinh Hoang Trùng quấn quanh người nàng, bỗng vung lên hai lưỡi dao sắc, cắp một tảng đá trên mặt đất quăng về phía Thủy Tinh Hoang Trùng trên Hoang thần di hài.
Nếu như không phải không đủ than mỏ thạch, lúc này Đỗ Địch An ném chính là than mỏ thạch rồi.
Vèo!
Hòn đá nhanh chóng lao tới, sau một khắc, Thủy Tinh Hoang Trùng quấn quanh Hoang thần di hài bỗng nhiên vặn vẹo, tránh thoát hòn đá. Hòn đá nện trên thân Hoang thần, bắn ra rơi xuống đất, lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang vọng đặc biệt chói tai ở giữa hang động lạnh lẽo đen kịt này.
Ánh mắt Đỗ Địch An chìm xuống, bỗng nhiên lưỡi dao sắc vung vẩy, cũng không phải ra tay, mà là chuyển về Amily ở phía sau, một tiếng vải vóc bị xé nát vang lên. Amily chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên mát lạnh, sau một khắc lập tức rít gào lên.
Chỉ thấy quần áo trên người nàng bị lưỡi dao sắc của Đỗ Địch An xé ra, móc trên lưỡi dao của Đỗ Địch An, giờ khắc này cả người nàng đều trần trụi.
Đỗ Địch An lấy y phục của nàng đương nhiên không phải hung uy đại phát, mà là không muốn tiêu hao quá nhiều thể lực, hoang trùng sợ lửa, này con Thủy Tinh Hoang Trùng phân nửa cũng không ngoại lệ.
Thủy Tinh Hoang Trùng nghe được tiếng Amily rít gào lập tức giống như bị kích thích, đột nhiên từ trên Hoang thần di hài chui ra ngoài, men theo vách tường trên đỉnh đầu, thân thể tựa hồ có thể dính chặt vào tường để di chuyển. Đỗ Địch An thấy nó vọt tới, cánh tay nhanh chóng từ trạng thái lưỡi dao sắc khôi phục lại nhân dạng, lấy ra diêm nhen lửa y phục Amily, lửa lớn được thiêu đốt, hắn dùng lưỡi dao sắc mang theo y vật đang bị thiêu đốt nhào tới Thủy Tinh Hoang Trùng.
Hang động bỗng nhiên được ánh lửa chiếu sáng rọi, toàn thân Amily hoàn toàn lộ ra, thời điểm nàng đang xấu hổ đỏ mặt, nhìn thấy Thủy Tinh Hoang Trùng từ trên vách đá cực tốc vọt tới, cùng với Hoang thần di hài khảm nạm trên vách đá hang động phía trước, nhất thời ngây người, kinh ngạc đứng ở tại chỗ.
Thủy Tinh Hoang Trùng như bị y vật thiêu đốt trên lưỡi dao sắc của Đỗ Địch An làm kinh hãi, thân thể đột nhiên dừng lại, sau một khắc, lỗ tròn ở giữa đầu nó đột nhiên phun ra làn sương mù màu trắng, nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ thấp xuống.
Đỗ Địch An bị sương mù màu trắng đụng vào, lập tức cảm giác toàn thân lạnh cóng, lạnh đến mức run cầm cập, hàn khí ở cánh tay phải giống như thức tỉnh, khiến nửa người bên phải của hắn cứng lại, nhưng càng khiến cho hắn khiếp sợ chính là y vật đang thiêu đốt bị sương mù màu trắng đụng vào, nhanh chóng đóng băng lại!
Không sai, hỏa diễm bị đóng băng! Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Đỗ Địch An không thể nào tưởng tượng được sẽ phát sinh chuyện như vậy, cái này cần phải lạnh bao nhiêu?
Ngoại trừ y vật thiêu đốt bị đóng băng, lưỡi dao sắc của Đỗ Địch An móc y vật cùng với mấy lưỡi dao sắc khác cũng nhanh chóng bị đông lại, một nửa thân thểtrong nháy mắt bị hàn băng bao trùm, hóa thành tượng băng.
Rầm.
Thân thể đóng băng đột ngột, lực quán tính vẫn lao về phía trước làm cho hắn mất đi cân bằng, lăn lộn trên mặt đất. Cũng may tuy thân thể của hắn bị đông lại, nhưng sau khi đóng băng cũng cực kì cứng cỏi, lúc hắn lăn lộn cũng không bị vỡ vụn ra.
Vèo!
Thủy Tinh Hoang Trùng trên vách đá nhanh chóng lao tới, nhưng không đánh về phía Đỗ Địch An, mà phóng về phía Amily toàn thân trần trụi đang che hai tay trước ngực. Amily nhìn thấy cảnh tượng khủng bố này thông qua ánh sáng lấp lánh của ngọn lửa đóng băng, sợ hãi rít gào lùi về sau, không cẩn thận đạp phải tảng đá, nhất thời ngã nhào trên đất, cái mông bóng loáng đập lên mặt đất thô ráp cực kỳ đau đớn, nhưng nàng đã không cách nào cảm nhận được đau đớn rồi, trong mắt chỉ có Thủy Tinh Hoang Trùng đang nhanh chóng áp sát, mở ra cái miệng lớn như chậu máu.
Rống!!
Đột nhiên nó rít lên một tiếng, kinh khủng hơn cả ác ma trong địa ngục, tràn ngập sát khí, tiếp theo là một bóng roi màu đen đột nhiên vung lên, oành một tiếng, đánh vào Thủy Tinh Hoang Trùng đang lao tới Amily khiến thân thể nó lệch đi, lăn lộn ra xa bảy, tám mét. Ra tay chính là Helisha.
Trong con ngươi màu đen của Helisha hơi chuyển động, liếc mắt nhìn Đỗ Địch An bị đông lại nửa người, hít một hơi thật sâu, yết hầu tràn đầy vảy dày hơi nhô lên, xuất hiện hào quang màu đỏ, sau một khắc, một luồng hỏa diễm nồng nặc từ trong miệng nàng phụt ra, cuốn về phía Đỗ Địch An.
Thân thể Đỗ Địch An bị đông lại dưới long tức thiêu đốt nhanh chóng bị hòa tan, thân thể rất nhanh đã khôi phục tự do, mà y phục treo trên lưỡi dao sắc cũng tiếp tục cháy hừng hực lần thứ hai, trong lòng hắn kinh dị, không biết tại sao Helisha lại biết hòa tan thân thể đang đông cứng của mình trước tiên mà không phải là trực tiếp đánh về phía Thủy Tinh Hoang Trùng, cái này có tính là biểu hiện ra ý thức không?
Nhưng vì sao trước đây nàng không triển lộ ra? Giờ khắc này đang trong tình huống khẩn cấp, Đỗ Địch An không tiếp tục suy nghĩ lâu hơn được, nhanh chóng cầm lên y phục thiêu đốt quăng về phía Thủy Tinh Hoang Trùng.
Thủy Tinh Hoang Trùng từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy ánh lửa bay tới, gầm nhẹ một tiếng, dưới thân đột biến ra hai lưỡi dao sắc, cạy đá trên mặt đất ném về phía y phục đang cháy, đụng vào vách đá khác. Công kích mất đi hiệu lực, ánh mắt Đỗ Địch Annghiêm nghị, nhanh chóng lao về phía thân thể nó.
Chỉ là lần này hắn đã cẩn thận hơn rồi, không dám để sương mù màu trắng quỉ dị kia đụng tới, sương mù màu trắng này đã vượt qua nhận thức của hắn, có thể đóng băng cả hỏa diễm, quả thực khó mà tin nổi! Thủy Tinh Hoang Trùng hơi lay động thân thể, thời điểm Đỗ Địch An vọt tới gần không tới ba mét, lần thứ hai phun ra sương mù màu trắng.
Đỗ Địch An đột nhiên gia tốc, ma dực trên lưng lấp lóe, lưỡi dao sắc chống lên mặt đất bên phải, sức mạnh toàn thân nhanh chóng thúc đẩy thân thể nghiêng về bên trái. Pha né tránh này giống như dịch chuyển tức thời, nhưng mà thời điểm hắn vọt sang bên trái, Thủy Tinh Hoang Trùng tựa hồ đã tính toán được hắn sẽ xuất hiện ở đây, thân thể trực tiếp vọt tới, nhìn qua giống nhưlà hắn chủ động va vào Thủy Tinh Hoang Trùng!
Oành một tiếng, đầu Thủy Tinh Hoang Trùng va vào ngực hắn, Đỗ Địch An lập tức có cảm giác bị một khối hàn băng cực lạnh đụng vào, ngực đau đến nghẹt thở, thân thể bay ngược ra ngoài, đập vào một vách đá khác. Chờ Đỗ Địch An từ dưới đất đứng dậy, lại phát hiện trên ngực của mình đã xuất hiện một tầng hàn băng, đóng băng lại rồi!