Chương 975 Nhắc Nhở
Hắn không từ bỏ tiếp tục khuyên bảo, chừng mười phút sau, Helisha vẫn không phản ứng chút nào. Đỗ Địch An dần dần trầm mặc lại, sau một lát bỗng xoay đầu lại, hướng về Amily ngồi ở một phía khác hỏi:
- Sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Amiy tựa hồ đã sớm ngờ tới Đỗ Địch An sẽ hỏi, nàng nhỏ giọng nói:
- Sau khi ngươi ngất đi, nàng nằm nhoài trên ngực ngươi, ta cũng không biết nàng đang làm gì, giống đang hôn môi, sau đó nàng thu hồi ma thân, ngồi ở nơi đó rất lâu, mãi đến tận khi ngươi tỉnh.
- Nằm nhoài lên ngực ta?
Trong lòng Đỗ Địch An chấn động, ngực mình bị đông lại, quả nhiên là nàng giúp mình hòa tan, việc này này nói rõ nàng có ý thức! Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía nàng, tâm tình lại có chút phức tạp, đã có ý thức, vì sao hiện tại lại không trả lời ta? Một hồi lâu sau, tâm tình Đỗ Địch An thoáng bình phục lại một chút, quay sang Amily hỏi:
- Ta hôn mê rồi bao lâu.
- Không biết.
- Đại khái bao lâu?
- Đại khái bảy, tám tiếng rồi.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn niêm dịch thủy ngân cách đó không xa, chậm rãi đứng dậy đi tới gần. Amily lén nhìn, trong mắt lóe lên tia sáng. Ngay thời điểm Đỗ Địch An đi đến bên cạnh niêm dịch thủy ngân, bỗng nhiên sau lưng có động tĩnh truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Helisha ngồi thẳng dậy.
Đỗ Địch An hơi nghi hoặc một chút, hắn không ra lệnh cho nàng, nàng lại tự mình điều chỉnh tư thế ngồi? Hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía niêm dịch thủy ngân, muốn nhìn một chút xem niêm dịch này có tác dụng gì. Đúng lúc này, sau lưng lần thứ hai truyền đến âm thanh. Đỗ Địch An nhìn lại, đã thấy Helisha từ trên mặt đất đứng lên rồi.
Đỗ Địch An hơi run, xoay người đi đến trước mặt nàng nói:
- Có phải ngươi muốn nói gì đó với ta? Ngươi có thể nghe được lời của ta nói không?
Helisha lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói tiếng nào. Đỗ Địch An hỏi lại mấy lần, phát hiện nàng đã khôi phục trạng thái trầm lặng, trong lòng có chút nhụt chí, sau khi thăm dò mấy lần vẫn không có phản ứng, hắn thở dài, xoay người tiếp tục hướng đi thủy ngân sắc niêm dịch. Vừa muốn đến gần, lúc này, sau lưng lại có âm thanh truyền tới, là tiếng bước chân. Đỗ Địch An nhìn lại, chỉ thấy Helisha bước vài bước về phía mình. Đỗ Địch An nghi hoặc nhìn nàng, một lát sau, bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ lại, ánh mắt liếc sang Amily ở bên cạnh, hỏi:
- Đồ vật này chính là thi thể con Hoang Trùng kia sau khi chết đi sao?
Amily thấy Đỗ Địch An bỗng nhiên đặt câu hỏi, trong lòng giật mình, vội vàng gật đầu. Đỗ Địch An hơi híp mắt lại nói:
- Thật không, lúc trước con sâu này quá lớn, ngươi khó có thể nuốt xuống, bây giờ đã hòa tan rồi, ngươi tới nếm thử xem.
Mặt Amily biến sắc, quyệt miệng nói:
- Cái gì mà nếm thử xem, ngươi cho rằng đây là món ngon mỹ vị sao, ta không thèm ăn!
- Bảo ngươi ăn thì ăn đi.
Đỗ Địch An híp mắt:
- Trừ phi ngươi muốn ăn sâu bên ngoài.
Amily quật cường nói:
- Ta không đi!
Đỗ Địch An nhìn nàng một chút, lại nhìn niêm dịch thủy ngân trước mặt này, sau đó từ từ lùi về sau vài bước, cũng không quay đầu lại nói:
- Hẳn là vật này còn chưa chết đi, chỉ là hiện tại ta rất tò mò nó công kích người như thế nào, ngươi đi tới cho ta xem một chút.
Sắc mặt Amily thay đổi, miễn cưỡng nói:
- Ngươi nói cái gì đó, vật này đã chết thành như vậy rồi, ta sẽ không ác tâm như thế.
Đỗ Địch An đi tới trước mặt nàng, nói:
- Hoặc là ngươi tự mình tới, hoặc là ta ném ngươi qua đó, cho ngươi chọn một.
Amily nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Địch An nghiêm túc, bực bội đến phát run, nàng nắm chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt nhìn Helisha ở bên cạnh, sau đó quay sang Đỗ Địch An đáp:
- Không sai, nó chưa chết, vẫn còn có thể hoạt động, bây giờ ngươi hài lòng chưa?
Đỗ Địch An nhẹ nhàng nói:
- Nói cho ta tại sao ngươi biết việc này, nó công kích như thế nào.
Amily cắn răng, nói:
- Lúc trước ta vốn muốn nhích tới gần để nhìn, nhưng nó lập tức duỗi ra xúc tua, suýt chút nữa đã bắt được ta, vì vậy ta biết nó còn chưa chết.
Đỗ Địch An hiểu được, liếc nàng một chút, không nói gì nữa, cũng không có phản ứng gì với việc nàng giấu diếm chuyện này, mà hắn xoay người đi đến bên cạnh Helisha, lúc này Helisha đã ngồi lại mặt đất. Đỗ Địch An nhìn vẻ mặt nàng không chút biến hóa nào, trong lòng cảm thấy đau tiếc cùng phức tạp, cùng với mấy phần phấn khởi.
Hiển nhiên, cử động lúc trước của nàng là để nhắc nhở cho mình, lúc này lại một lần nữa chứng minh nàng vẫn có ý thức, hơn nữa phần ý thức này là bảo vệ hắn, chỉ là chẳng biết vì sao hắn bắt chuyện với nàng nhưng không được đáp lại, khiến hắn khó có thể giải thích được. Chỉ là tình huống như vậy, cuối cùng cũng coi như cho hắn nhìn thấy một tia sáng rạng đông!
- Ngươi lại cứu ta một lần nữa, đều là ngươi cứu ta...
Đỗ Địch An nắm chặt tay của nàng, nắn vuốt nhẹ nhàng nói. Helisha yên lặng không nói gì. Đỗ Địch An nhẹ giọng nói nhỏ, kể ra tình cảm chôn giấu trong lòng từ lâu. Đang nói chuyện, bỗng nhiên hắn nhìn thấy y phục rách nát sau lưng nàng, trong lòng hắn cả kinh, lập tức liếc mắt nhìn, nhất thời tâm tư hắn lạnh đi, sau đó là cực kỳ đau lòng. Chỉ thấy sau lưng Helisha máu thịt be bét, da thịt trắng như tuyết ở chỗ xương sống giống như bị kéo lê tren mặt đất, cùng lúc đó, hắn còn phát hiện ở bàn chân của nàng, vị trí gót chân, tất cả đều là vết thương.
- Do chiến đấu lúc trước tạo thành?
Đỗ Địch An nghĩ đến thời điểm nàng giết chết thủy tinh hoang trùng lúc trước, nàng cũng bị thủy tinh hoang trùng ngậm nửa người trên, quá nửa là vết thương tạo thành lúc đó, trong lòng hắn thương tiếc, ôm chặt lấy nàng.
Một lát sau, hắn mới tỉnh ngộ, hận không thể cho mình một bạt tai, nhanh chóng mở balo của mình, lấy ra thuốc cầm máu cùng thuốc chữa thương từ bên trong, cẩn thận băng bó cho Helisha. Chừng mười phút sau, Đỗ Địch An băng bó xong toàn bộ vết thương trên thân thể nàng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét run, bụng trống rỗng. Hắn lấy ra lương khô còn sót lại trong balo và bắt đầu ăn. Trong thời gian ngắn này hắn ăn rất nhiều, ăn hết tất cả chỗ lương khô còn lại. Lúc trước chiến đấu liên tục, cộng thêm hôn mê đã tiêu hao lượng lớn thể lực của hắn. Trong khi thể lực trôi đi mất, hàn khí trên cánh tay phải của hắn có dấu hiệu thức tỉnh, hắn chỉ có thể lấp đầy bụng môt cách nhanh nhất, tăng cường thể thực của mình. Amily nhìn thấy Đỗ Địch An ăn thơm ngọt, không nhịn được cắn răng, bụng của nàng cũng đã đói đến mức cồn cào, nhưng mỗi lần nàng nghĩ đến dáng dấp hoang trùng thì ngay lập tức không muốn ăn, coi như đói bụng đến mức nào cũng không thể cảm thấy ngon miệng khi nuốt vật ghê tởm kia.
- Hiện tại ngươi cũng nhìn thấy Hoang thần rồi, có phải chúng ta nên đi ra ngoài rồi không?
Đôi mắt Amily long lanh ánh nước, vẻ mặt cầu xin nhìn Đỗ Địch An.
- Chờ nàng dưỡng thương xong rồi, tất nhiên sẽ đi ra ngoài.
Đỗ Địch An liếc nhìn nàng:
- Nếu như ta không đoán sai, vị đại thần cúng tế kia hẳn là đã bố trí cạm bẫy ở bên ngoài rồi, hiện tại ta muốn tìm một chút hoang trùng, nếu như nàng không ăn được hoang trùng, vậy ngươi chuẩn bị cắt thịt đi.
Amily nghe thấy thể lập tức biến sắc mặt nói:
- Ngươi, ngươi muốn ăn ta?
Đỗ Địch An đứng dậy, không để ý đến nàng nữa mà xoay người trực tiếp đi ra phía ngoài.