Chương 976 Trùng Kích
Đến lối đi bên ngoài hang động, Đỗ Địch An từ bên trong chọn vài đoạn hoang trùng to lớn tráng kiện, dùng đao xâu lại mang về. Vài con hoang trùng này vẫn nhẹ nhàng dãy dụa, chưa chết hẳn, sức sống rất ngoan cường.
Đỗ Địch An lau sạch chúng, cắt miếng, mỗi lát mỏng như thịt ba chỉ, đưa tới trước mặt Helisha. Amily ngồi ở đối diện sốt sắng nhìn cảnh này, mãi đến khi Helisha khẽ nhếch môi đỏ, đưa miếng thịt hoang trùng lên trên miệng, nhai rồi nuốt xuống, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì không ăn hoang trùng, vậy thì sẽ ăn nàng. Sau khi đút cho Helisha một miếng, Đỗ Địch An ngừng lại, tỉ mỉ quan sát biến hóa của nàng, dù sao chịu ăn cùng có thể ăn được là hai việc khác nhau, Helisha cũng không có Hoang thần huyết thống, khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quan sát mấy tiếng, Helisha vẫn lẳng lặng ngồi như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào, Đỗ Địch An sờ sờ tay chân của nàng, nhiệt độ cũng không biến hóa, hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào là số lượng không đủ? Hắn lại đút cho nàng vài miếng, lúc này chính hắn cũng cảm thấy một trận đói bụng, lật qua lật lại ba lô, lương khô bên trong đã ăn xong, chỉ còn dư lại hai bình nước có độ tinh khiết cao, hắn chỉ có thể uống mấy ngụm nước, giảm bớt đói bụng, đồng thời liếc nhìn Amily một chút. Amily bị Đỗ Địch An nhìn đến thân thể run lên, cảm giác như cừu nhỏ bị rắn độc nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể bị nuốt lấy, trong lòng nàng bi ai, chẳng lẽ chính mình sẽ bị trở thành khẩu phần lương thực của Đỗ Địch An? Chính mình hi sinh, đến cùng có ý nghĩa hay không? Nàng cuộn mình lại, vùi đầu buồn bã suy nghĩ.
Trong hang động hắc ám, không biết ngày đêm. Sau mấy giờ, Đỗ Địch An thấy Helisha vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng tạm thời yên tâm lại, từ phản ứng hiện tại đến xem, chí ít hoang trùng sẽ không có tác dụng phụ nào đối với nàng, ngược lại có thể tăng cường thể chất hay không, Đỗ Địch An cũng không dám đòi hỏi.
Chỉ cần có thể làm vật lót dạ, giúp nàng mau chóng khôi phục thương thế là tốt rồi. Dù sao thời điểm rời khỏi Địa Long Động, khó tránh khỏi có thể có một phen khổ chiến, hắn cũng không e ngại sức mạnh tự thân của đại thần cúng tế kia, nhưng chỉ sợ nàng sử dụng tới một số binh khí công nghệ cao, tỷ như súng laser. Nghĩ tới đây, trong mắt hắn loé ra một tia Hàn Quang.
- Chờ lúc rời đi, ngươi nói ta nên mang ngươi chạy, hay là bỏ ngươi lại nơi này?
Đỗ Địch An tựa bên cạnh Helisha, vừa nghỉ ngơi vừa tiếp lời Amily. Nghe hắn nói vậy, thân thể Amily hơi run lên, cũng không ngẩng đầu, thấp giọng nói:
- Không mang theo ta ra ngoài, ngươi sẽ không cách nào rời đi.
- Nói như vậy, ngươi đồng ý làm con tin của ta?
- Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi.
Amily nhịn xuống tức giận, bình tĩnh nói.
- Nói như vậy, Ngươi biết bọn họ sẽ ở bên ngoài đối phó ta?
Đỗ Địch An nhìn nàng nói:
- Ta dùng ngươi làm con tin rời đi, ngươi cảm thấy ngươi có lời sao, nhìn dáng vẻ của ngươi vẫn còn nhỏ như thế, hẳn là còn chưa từng thấy thế giới bên ngoài đi, chờ tộc nhân đều di chuyển tới Thần Bích, tiếp tục sống vui sướng ở nơi đó, bọn họ sẽ ghi nhớ cống hiến của ngươi sao?
SẮc mặt Amily hơi thay đổi, ngẩng đầu tức giận nhìn hắn quát:
- Ngươi đừng nói bậy!
- Nói bậy?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Ta có thể không cho là như vậy, lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ bắt nạt lừa dối các ngươi? Kỳ thực vừa bắt đầu ta đã dự định nói cho các ngươi vị trí của Thần Bích, để cho các ngươi di chuyển qua đó. Nhưng đáng tiếc, các ngươi không tin ta, khiến cho quan hệ nháo đến nước này, ngươi cũng đừng nghi ngờ ta dựa vào đâu lại tốt bụng như vậy, kỳ thực nghiêm chỉnh mà nói, tâm tư ta cũng không được tốt lắm. Chỉ là, làm người Thần Bích, ta cũng không cho là người ngoại lai tiến vào quê hương của mình là một loại xâm nhập, trái lại còn hoan nghênh các ngươi đến. Dù sao, nhiều người thì sức mạnh càng lớn, không phải sao?
- Các ngươi di chuyển tới Thần Bích chỉ có thể xúc tiến Thần Bích phồn vinh phát triển, tại sao ta lại không làm? Đáng tiếc, các ngươi ở đây lâu dài, tài nguyên bản thổ khan hiếm, bởi vậy nhận thức những nơi khác cũng như vậy. Nhưng đáng tiếc phải nói cho các ngươi biết, Thần Bích có thể dưỡng dục mười triệu người, tự cấp tự túc, hoàn toàn không lo về vấn đề tài nguyên, chỉ cần ngươi chăm chỉ sẽ không lo không có đồ ăn.
Hắn chậm rãi nói, đến mức chính mình cũng sắp vào lời này. Amily nghe vậy ngơ ngác nhập thần, nàng từ trong tộc biết được một chút tình huống trong Thần Bích, Đỗ Địch An nói tới ngoại trừ những gì bản thân nàng đã biết, còn bù đắp thêm vào đầu nàng hoàn cảnh của Thần Bích, nàng từ từ phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn Đỗ Địch An hỏi:
- Tại sao ngươi không nói sớm hơn một chút?
- Ta vừa bắt đầu đã nói rồi, nhưng vấn đề vẫn là tin cậy lẫn nhau. Ta không tin các ngươi, đáng thương chính là các ngươi không có điều kiện, đã cằn cỗi hoang vu như vậy rồi nhưng vẫn như cũ không chịu tin ta. Nói thật, các ngươi có thứ gì đáng cho ta coi trọng? Coi như có, dùng chút đồ vật kia để đổi lấy tương lai toàn bộ tộc nhân các ngươi, chẳng lẽ không đáng giá? Đáng tiếc, các ngươi tuỳ tùng rồi một người lãnh đạo ngu muội…
Đỗ Địch An nhún vai nói. Amily hơi thay đổi sắc mặt, cả giận nói:
- Không được nói xấu đại thần cúng tế!
Đỗ Địch An liếc nàng một chút, nói:
- Tuy rằng không biết nàng sẽ đối phó ta như thế nào, có lẽ sẽ đánh gục ta và ngươi, để tránh sau khi ta rời đi trở lại Thần Bích sẽ mang người đến đây tấn công các ngươi. Nhưng nàng lo lắng như vậy là không cần thiết, trái lại bởi vì lo lắng như vậy sẽ hại chết ngươi. Mặc kệ thế nào, ta vẫn là nói tọa độ Thần Bích cho nàng, hi vọng nàng sẽ không ngu xuẩn mất khôn như thế.
Sắc mặt Amily phức tạp, con ngươi lấp loé không ngừng. Đỗ Địch An thấy tâm thần nàng bị kích thích, biết mục đích đã đạt thành, cũng không nói thêm nữa mà là tự nhiên quan sát chung quanh. Nơi đây ngoại trừ di hài Hoang thần thì không còn gì cả, cũng không có vật thải của những hoang trùng này. Điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, lẽ nào chúng nó chỉ ăn mà không nôn ra? Rất nhanh hắn nghĩ tới một chuyện khác, nói:
- Những hoang trùng này sợ lửa như vậy, chẳng lẽ trước đây các ngươi không biết sao?
Amily từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, nghe ra trong khẩu khí của Đỗ Địch An có một tia khinh bỉ, nàng cau mày nói:
- Đương nhiên biết, hơn 200 năm trước, thời điểm thôn dân chúng ta tiến vào nơi này đã mang theo cây đuốc cùng bó đuốc tới đây, lợi dụng hỏa diễm giết chết những hoang trùng này, nhưng sau đó, hỏa diễm xuất hiện đã kinh động quái vật nơi sâu xa nhất hang động, cũng chính là con thủy tinh hoang trùng chúng ta gặp phải này, nó sẽ tiến vào hang động giết tất cả mọi người.