← Quay lại trang sách

Chương 978 Lót Dạ

Hơn nữa, hắn dựa vào bút ký từ phòng thí nghiệm ma vật mà xem, phương thức tiêu hóa của Hành Thi hoàn toàn khác so với nhân loại cùng những sinh vật khác. Có Hành Thi nội tạng bị phá nát rồi, thậm chí thiếu hụt, nhưng vẫn có thể tiêu hóa như cũ, nguyên nhân là vì bộ phận tiêu hóa của chúng nó cũng không phải là 1 "bộ phận", mà tương tự như loài rắn, hoặc là một số loại sâu, toàn bộ đường ăn uống đều là bộ phận tiêu hóa của chúng nó, thậm chí bao gồm cả yết hầu! Đây cũng là nguyên nhân tại sao âm thanh rít gào của Hành Thi lại khàn như vậy.

Bất luận dây thanh quản có bị thương không, Hành Thi đều là như vậy, nguyên nhân chính là dây thanh quản từ lâu đã dùng làm một bộ phận tiêu hóa. Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, chỉ cảm thấy thời gian này cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có một tia vui vẻ. Bất luận thân hãm hiểm cảnh cỡ nào, có nàng ở bên người hắn đều sẽ vĩnh viễn cảm giác được xuân về hoa nở.

Hắn nắm bắt thời gian, tính toán tốc độ hấp thu trước cùng sau khi Helisha tiêu hóa, thỉnh thoảng sẽ cắt ra một mảnh hoang trùng đưa đến bên mép của nàng. Thời gian trôi qua, Amily ở một bên khác đã đói bụng đến mức khó có thể nhẫn nại, dịch vị trong bụng giống như muốn tiêu hóa nuốt chửng cả thân thể, nàng cảm giác mình sẽ bị dịch vị hòa tan, đặc biệt là thời điểm Helisha nhai phát ra âm thanh nhẹ nhàng, để cho nàng hận không thể cầm lên mấy tảng đá nhét vào bụng. Từ từ, đột nhiên nàng cảm giác thấy hoang trùng cũng không phải khó ăn như vậy, chí ít thời điểm Helisha ăn cũng không có chỗ nào khác thường, giống như chỉ là ăn miếng thịt tầm thường. Nghĩ tới đây, Nàng liếm liếm môi, quay sang Đỗ Địch An nói:

- Có thể, có thể cho ta ăn một miếng không?

Đỗ Địch An liếc nhìn nàng một chút:

- Tự mình đi tìm.

Amily đã sớm đoán được Đỗ Địch An sẽ không tốt bụng như vậy, nàng hơi cắn răng, vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, gò má lập tức đỏ chót, giờ khắc này nàng toàn thân trần trụi, nếu như không phải cuộn mình ngồi dưới đất, dùng chân nhỏ ngăn trở thân thể thì đã sớm cảnh "xuân" sạ tiết rồi, giờ khắc này muốn lên sẽ khó tránh khỏi sẽ bại lộ than thể trước mặt Đỗ Địch An, nghĩ tới đây, nàng căm thù đến cắn răng, kìm nén sự tức giận, cúi đầu không nói tiếng nào.

Thời gian lâu dài rồi, cơn đói bụng lần thứ hai quấy nhiễu, nàng từ từ nghĩ, dù sao cũng đã bị Đỗ Địch An xem qua rồi, nhìn thấy lần nữa cũng không đáng kể. Nghĩ tới đây, nàng run rẩy vùng đứng lên, chống tay vào vách tường, nghiêng người quay về phía Đỗ Địch An, dùng tay che ngực, từ từ đi ra phía ngoài hang động, đồng thời chuẩn bị không ngồi cùng một chỗ với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An mở nửa con mắt, liếc nhìn phương hướng nàng rời đi, thông qua nguồn nhiệt di động. Thấy nàng đi tới phía sau con đường, dừng lại ở đó một lúc, sau đó thành thật quay lại, hắn cũng không thèm quan sát nữa. Mấy ngày đi qua, tất cả mấy con hoang trùng to lớn Đỗ Địch An thu hồi lúc trước đều bị Helisha ăn xong, số lượng hoang trùng lớn như vậy nhưng trên người Helisha vẫn không có dấu hiệu đông lại, Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm. Trải qua mấy ngày khôi phục, thương thế trên người nàng đã có một phần nhỏ khỏi hẳn, điều này làm cho Đỗ Địch An có chút giật mình. Phải biết, lấy thể chất của Helisha, mặc dù là thương thế đoạn tuyệt cũng có thể khỏi rất nhanh, nhưng trên lưng cùng trên đùi nàng vẫn loang lổ vết máu như cũ.

Thấy nàng ăn xong hoang trùng rồi, Đỗ Địch An đứng dậy, lập tức cảm giác bụng lại sôi trào, mấy ngày không ăn đồ ăn, hắn vừa lạnh vừa đói, thậm chí mấy lần định ăn Amily, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Giết người hắn đã làm nhiều rồi, nhưng ăn thịt người lại là lần thứ nhất, trừ phi là bất đắc dĩ, bằng không hắn sẽ không bước ra bước này, làm vậy chính là mang ý nghĩa thất bại.

Vòng qua vách đá, Đỗ Địch An nhìn thấy Amily đang cuộn mình ở một bên khác vách đá, bên cạnh nàng có vài đoạn hoang trùng, mà nàng thì đang mơ màng ngủ, không hề cảnh giác. Đỗ Địch An trực tiếp đi qua, tới lối đi nhỏ, lập tức nhìn thấy một màn đáng kinh ngạc, chỉ thấy hoang trùng bị chém đứt nhỏ vụn trong lối đi lúc trước, giờ khắc này đã biến mất phân nửa, trên đất chỉ còn dư lại một ít hoang trùng nhỏ nằm úp xuống, không nhúc nhích.

- Kỳ quái!

Đỗ Địch An khẽ cau mày, mấy ngày nay thời điểm Amily hành động hắn đều chú ý tới, coi như nàng mở ra khẩu vị cũng không ăn được nhiều hoang trùng như vậy, chẳng lẽ nói, những hoang trùng kia không chết, tự mình ngọ nguậy chạy thoát rồi? Hình như cũng chỉ còn khả năng này. Hắn liếc mắt nhìn lối đi trong bóng tối phía trước, vẫn bỏ đi ý nghĩ đuổi bắt, hắn tiến lên nhặt mấy con hoang trùng mập mạp lên, lại phát hiện trong đó có một con hoang trùng dài gần hai mét, cái đầu gần như sắp bằng hoang trùng to lớn trước đó, chỉ là con hoang trùng này cũng uể oải nằm trên mặt đất.

Sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An đến gần, nó nhanh chóng ngẩng đầu lên, đánh về phía hắn. Đỗ Địch An tiện tay vung chiến đao, chặt đứt thành mấy đoạn, mang trở về. Nhưng trong lòng hắn có chút kỳ quái, lúc trước một đường giết tới, tựa hồ cũng không nên để sót một con hoang trùng lớn như vậy mới đúng.

Hắn mang hoang trùng về đến bên cạnh Helisha, dùng chiến đao cắt thành mảnh nhỏ, ở thời điểm cắt ra, hắn phát hiện trên thân thể tròn vo của hoang trùng này có vài chỗ vảy dính máu, giống như vị trí nếp gấp của những con giun. Loại vết thương như vậy tựa hồ hắn chưa từng thấy trên người những con hoang trùng khác.

Hắn nhíu nhíu mày, không suy nghĩ nhiều nữa, sau khi cắt ra vài miếng cho Helisha ăn xong, cái bụng của hắn lần thứ hai biểu tình. Đói bụng khiến hắn có chút không thể nhịn được nữa rồi, hắn quay đầu liếc mắt nhìn một bên vách đá khác nơi Amily đang ngồi, trong mắt loé ra một tia sát ý, ánh mắt lấp loé một lát, cuối cùng sát ý vẫn chậm rãi thu lại. Lúc này, bỗng nhiên hắn nghĩ đến, hình như trong túi của mình còn có mấy khối thi thể Sylvia. “Hay là, có thể dùng để lót dạ không?”

Ý niệm này vừa ra, cấp tốc phát sinh tựa như cắm rễ ở trong đầu của hắn, Đỗ Địch An mang theo thi thể Sylvia ở bên người, có hai nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất là vạn nhất thời điểm gặp phải một số nhân vật khủng bố ở khu vực Thâm Uyên, có thể đùng thi thể nữ thần trấn áp, thứ hai là nếu như ven đường gặp phải Cự Bích khác, khoa học kỹ thuật bên trong tương đối phát đạt, có thể mượn dung vật phẩm khoa học kỹ thuật bên trong it để tiến hành nghiên cứu phân tích thi thể nữ thần.

Mà bây giờ ở trong khốn cảnh này, thi thể nữ thần tựa hồ chỉ còn có tác dụng nguyên thủy nhất, chính là làm vật lót dạ. Nghĩ thì nghĩ, trong lòng Đỗ Địch An vẫn còn có chút do dự, chỉ là cơn đói bụng lại một lần nữa từ dạ dày kéo đến, Đỗ Địch An rất nhanh đã bỏ đi lo lắng, hắn đứng dậy lén lút vòng qua bãi niêm dịch màu bạc kia, đi tới trước di thể Hoang thần khảm nạm trên vách đá, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn khuôn mặt đẹp bị tro bụi che giấu, nhưng đường viền gò má vẫn sắc nét như cũ, trong lòng hắn luôn có cảm giác đặc biệt, tựa hồ nàng vẫn chưa chết đi, chỉ là tạm thời ngủ say, chờ đợi thời điểm thức tỉnh.