Chương 985 Nghĩ Thông
Chùm sáng pháo? Đây là một cách gọi khác ở nơi này của bọn họ, Đỗ Địch An hỏi:
- Vật này lấy được từ phía trên sao?
Amily cau mày, biết nhắc đến chính là địa phương trên đầu, nơi đó là bí mật lớn nhất của bộ tộc bọn họ, không nghĩ tới Đỗ Địch An liếc mắt đã nhìn ra. Đổi làm người bình thường, đầu tiên sẽ là thán phục đối với ánh sáng rực rỡ thần kỳ trên đỉnh bầu trời kia mà không nghĩ tới đồ vật đằng sau ánh sáng này.
Từ lời giải thích của Đỗ Địch An, tựa hồ hắn đã gặp đồ vật tương tự. Nếu như vậy, liếc mắt nhìn ra ngược lại cũng không kỳ lạ. Hơn nữa từ một điểm này, nàng lại biết Thần Bích của Đỗ Địch An hơn phân nửa cũng có vật ấy, điều này làm trong lòng nàng có chút cảnh giác, chỗ dựa lớn nhất trong tay bọn họ chính là vật ấy.
Nếu như trong Thần Bích cũng có đồ vật tương tự, bọn họ di chuyển đến Thần Bích xuất hiện chiến tranh, khó tránh khỏi sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư bay xa. Đỗ Địch An thấy tâm tư nàng không ở đây, hắn cũng không thúc giục, đi tới một bên mặt đất ngồi xuống nghỉ ngơi, nói:
- Ta không biết tinh thần hi sinh của ngươi lớn bao nhiêu, nhưng ngươi có hai con đường. Thứ nhất, ngươi thử đồng quy vu tận với ta, sau đó ngươi chết, ta sống sót, đồng thời trả thù tộc nhân của ngươi. Thứ hai, ngươi phối hợp với ta, chờ rời khỏi nơi này, ta sẽ giao địa đồ đi về phía Thần Bích cho Đại Thần Tế Tự. Còn làm như thế nào để nghiệm chứng địa đồ ta giao cho các ngươi là thật hay giả, ta nghĩ các ngươi hẳn là có biện pháp đi, nếu không thì trước đó cũng sẽ không gấp gáp muốn ta giao ra địa đồ như vậy.
Amily phục hồi tinh thần lại, nhìn Đỗ Địch An ngồi dưới đất không hoảng sợ chút nào, trong lòng hơi trầm xuống, nàng nhìn thiếu niên xấp xỉ tuổi mình nhưng tâm cơ lòng dạ đầy mưu mô xảo quyệt này, cười lạnh nói:
- Dựa vào đâu mà ta cùng ngươi đồng quy vu tận, ta chết rồi, ngươi có thể sống sót? Nếu như không phải ngươi kèm cặp ta, hiện tại ngươi đã sớm chết rồi, một khi ta chết, ngươi cũng sẽ phải chôn cùng ta!
Đỗ Địch An có vẻ rất kiên trì nói:
- Tuy rằng các ngươi có hai chùm sáng pháo, có thể giết chết ta, nhưng đáng tiếc chính là đại thần cúng tế tựa hồ chỉ muốn mai phục chúng ta, cũng không định trực tiếp mạnh mẽ tấn công vào trong hang động. Như vậy hi sinh quá lớn, sẽ phá huỷ căn cơ nơi này, cũng có thể sẽ hủy diệt tín ngưỡng Hoang thần của các ngươi. Đương nhiên lo lắng phương diện này chỉ là suy đoán của ta, nhưng có thể xác định một chút chính là nếu như hai chùm sáng pháo này bắn vào trong hang động rất khó giết được ta, trừ phi các ngươi có siêu cảm giác khóa chặt.
Amily biết Đỗ Địch An nói không sai, đây cũng là điều nàng cảm thấy phiền muộn cùng uất ức. Vốn tưởng rằng dựa vào chùm sáng pháo xuất kỳ bất ý đánh lén là có thể trực tiếp giết chết Đỗ Địch An, không nghĩ tới lại bị Đỗ Địch An nhìn thấu. Thủ đoạn vốn dùng để mai phục, lại bị nhìn thấu rồi thì sao mai phục được nữa?
- Coi như ngươi nói đúng, nhưng nếu không có ta ở đây ngươi cũng đừng hòng bước ra khỏi huyệt động này nửa bước.
Khí thế Amily không lùi một phân, mấy ngày ngắn ngủi này nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, can đảm cũng lớn hơn rất nhiều, nghênh đón ánh mắt của Đỗ Địch An nói:
- Chung quy ngươi vẫn là người, là người sẽ phải cần lương thực. Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi không thể ăn hoang trùng kia, cũng không thể ăn thi thể Hoang thần. Hừ, ta cũng không tin ngươi có thể ở đây cả đời!
- Ồ?
Đỗ Địch An nhìn nàng:
- Xem ra ngươi cũng đang len chú ý ta?
Amily hừ lạnh một tiếng, khinh thường trả lời. Đỗ Địch An cũng không để ý thái độ của nàng liền đáp:
- Ngươi nói không sai, ta chung quy cũng là người, nhưng cũng chính vì là người nên ta biết một con đường chạy không thoát thì phải đổi một con đường khác. Nếu không thể rời đi từ lối ra, ta có thể từ bất kỳ một chỗ nào ở nơi này đào ra một con đường, chỉ là địa phương hiện tại ta muốn tới nhất là phía trên.
Con ngươi Amily co rụt lại, trong lòng nổi lên hàn khí. Tại sao lúc trước nàng không nghĩ tới điểm nào? Chẳng trách Đỗ Địch An đã nhìn thấy chùm sáng pháo, sau đó lùi về sâu trong hang động nhưng lại không hoang mang chút nào, hóa ra đã sớm nghĩ kỹ đường lui rồi!
Nhưng mà đại thần cúng tế ở bên ngoài cũng không nghĩ tới chỗ này! Đây là sơ hở nghiêm trọng trong kế hoạch của các nàng! Khiến cho tâm nàng lạnh nhất là nếu như đại thần cúng tế dựa dẫm vào hai chùm pháo sáng tử thủ trước cửa động, Đỗ Địch An dùng phương pháp này hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà chạy thoát an toàn!
Nàng tính sai rồi, đại thần cúng tế cũng tính sai rồi! Mà hiện tại nàng biết điểm này, nhưng cũng không cách nào thông báo ra cho đại thần cúng tế ở bên ngoài, cũng không có khả năng lao ra ngoài kêu gào, phỏng chừng nàng vừa hé miệng ra đã bị Đỗ Địch An nắm lấy miệng! Làm thế nào mới có thể thông báo cho đại thần cúng tế, để cho nàng mau chóng có kế hoạch đối phó? Trong lòng nàng nhanh chóng tính toán, con ngươi hơi chuyển động. Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, cũng không nói chuyện. Ánh mắt của hắn rất nhanh khiến Amily phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn vẻ mặt Đỗ Địch An bình tĩnh không có biểu lộ gì, trong lòng có chút không chắc chắn, nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
- Chờ ngươi nghĩ thông suốt.
- Nghĩ, nghĩ thông suốt cái gì?
- Nghĩ thông suốt kết quả cho mình.
- Kết quả gì?
Amily sầm mặt lại, nói:
- Ta đã ở trong tay ngươi, ngươi muốn giết cứ giết, đừng hòng làm nhục ta!
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu như ngươi muốn thông báo cho đại thần cúng tế, để cho nàng mai phục ta, kết quả cuối cùng chính là ngươi chết, ta sống sót, sau đó ta rời khỏi nơi này. Kết quả như thế đối với ngươi có ý nghĩa gì? Đối với tộc nhân của ngươi có ý nghĩa gì? Tạo nên kẻ địch nguy hiểm?
Ánh mắt Amily ánh mắt:
- Ngươi dựa vào đâu để khẳng định như vậy, ngươi có thể chạy trốn khỏi nơi này?
Đỗ Địch An tiếp tục lắc đầu, cũng không trả lời, mà nói:
- Nếu như ngươi đồng ý phối hợp với ta, sau khi ta rời khỏi nơi này, các ngươi chẳng những có thể lấy được địa đồ Thần Bích mà còn có thể giảm bớt một kẻ địch như ta. Đây là buôn bán có lười nhất. Tuy tuổi tác của ngươi còn nhỏ, nhưng ít ra hẳn là hiểu được điểm ấy.
- Ngươi!
Amily bực bội tức giận, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng bị Đỗ Địch An ác miệng xem thường trào phúng rồi. Nàng vốn đã hờ hững, nhưng sau khi mai phục bằng chùm sáng pháo thất bại, tâm tình của nàng không giữ được bình tĩnh nữa:
- Không phải ngươi rất có năng lực hay sao, còn cần ta phối hợp với ngươi cái gì?
- Tạm thời còn không cần ngươi phối hợp, chờ khi tới bên trên có lẽ sẽ cần, hi vọng đến lúc đó ngươi thức thời.
Đỗ Địch An bình tĩnh nói. Amily lần thứ hai bị chọc giận, rầu rĩ không vui, quay đầu đầu đối mặt với vách đá, nhưng trong lòng nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để thông báo tin tức này cho cho đại thần cúng tế. Đỗ Địch An nhìn nàng một chút, không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi tới nơi sâu xa nhất trong hang động, đứng trước mặt di thể Hoang thần. Hắn tiến vào trạng thái ma thân, lưỡi dao sắc toàn thân vung lên, bò lên trên vách đá, lưỡi dao sắc bén giống như cái xẻng cắt vách đá ra. Từng khối từng khối nham thạch bị cắt ra. Trong lúc đào tường, sự chú ý của Đỗ Địch An rơi vào Amily đang ngồi trước hang động. Thấy nàng còn bất động ở đó, hắn nhíu nhíu mày, kêu lên:
- Còn không mau lại đây?
Amily nghe được âm thanh, chậm rì rì đi tới. Nhìn thấy Đỗ Địch An giống như con nhện đang bám trên vách hang đá đục tường, sắc mặt nàng hơi thay đổi, trong mắt càng thêm âm trầm, đồng thời có một tia nôn nóng. Đỗ Địch An liếc nhìn nàng một chút, tiếp tục đục vách tường, rất nhanh đã đào được sâu vào hơn hai mươi mét.
Thông qua năng lực nhìn xuyên, hắn nhìn thấy một khối kim loại cách ngăn trở ở trước mặt, không chần chờ chút nào, hắn vung lưỡi dao sắc lên chém tới. Rầm một tiếng, lưỡi dao sắc cắt lên trên kim loại nhưng không bổ nó ra được, chỉ có một vết xước màu trắng cực kỳ mỏng. Dựa vào sát thương như vậy, phỏng chừng phải chém hàng triệu lần vào cùng một chỗ mới có thể phá hoại. Đỗ Địch An nhìn thấy độ dày kim loại này cực sâu, ở nơi sâu xa nhất có mạng lưới màu đỏ sậm ngăn cản tầm nhìn, không cách nào dò xét, điều này khiến cho hắn nghĩ tới thần quan mà Sylvia ngủ say hẳn là cùng một chất liệu.