Chương 986 Trong Phi Thuyền
Vô dụng thôi, trên này là vách tường kim loại chuyên dùng để chịu lực, độ dày bức tường vượt qua sự tưởng tượng của ngươi, không phải sức mạnh có thể phá được.
Amily thấy công kích của Đỗ Địch An vô hiệu, nàng thở phào nhẹ nhõm. Con ngươi chuyển động, giả vờ tùy ý nói. Đỗ Địch An khẽ cau mày, lời này của Amily cũng không sai, lấy sức mạnh của hắn quả thực khó có thể đánh vỡ vách tường kim loại, trừ phi là ngày qua ngày công kích cùng một chỗ, nước chảy đá mòn.
Nhưng như vậy hao phí quá nhiều thời gian, hắn không chịu được nữa. Mặc dù là dùng băng trảo có bướu thịt màu vàng, hơn nửa cũng không thể tạo thành hiệu quả gì. Dù sao lưỡi dao Cát Liệt Giả không gì không gì không xuyên thủng gầu như đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, chỉ để lại một vết xước đơn giản. Kim loại này bất luận là độ dày hay là độ cứng đều vượt qua phần lớn kim loại trong nhận thức của hắn. Mặc dù là kim loại được xưng có độ cứng nhất cũng chưa chắc có độ cứng như vậy. Hơn nữa kim loại có màu trắng bạc, trước mặt mình lại là màu vàng, bên trong có màu đỏ sậm.
Nguyên tố kim loại đặc thù như vậy cũng không tồn tại ở trong sự nhận thức của hắn, chỉ là nghĩ đến khả năng đây là phi thuyền của người ngoài hành tinh, ngược lại có thể hiểu được. Đây quá nửa là nguyên tố kim loại trên hành tinh khác.
- Nếu là kim loại, hẳn là có điểm yếu chứ?
Đỗ Địch An buông lưỡi dao sắc, từ trên vách đá nhảy xuống, rơi xuống trước mặt Amily. Bóng người dữ tợn như thú tỏa ra khí tức đáng sợ, vẻ mặt hắn bình tĩnh mà nhìn xuống Amily, rất nhanh đã nhìn thấy nàng trong mắt loé ra một tia vẻ sợ hãi, nói:
- Các ngươi đời đời ở lại đây, xử lý phân và nước tiểu như thế nào?
- Phân nước tiểu?
Amily hơi run, không nghĩ tới Đỗ Địch An lại trực tiếp nói ra đồ vật xấu xa như vậy, đặc biệt là thời điểm một người đàn ông nói như vậy với một người phụ nữ càng khiến cho người ta cảm thấy lúng túng. Chỉ là nàng nghĩ đến thân thể của mình cũng đã bại lộ trong mắt Đỗ Địch An rồi, thứ này cũng chẳng còn gì để che giấu nữa, trong lời nói mang theo gai góc:
- Có phải ngươi đói bụng quá lâu rồi, cho nên sinh ra hứng thú đối với vật này?
- Ở bên ngoài bộ tộc của các ngươi, thời điểm lần đầu tới đây, ta cũng không ngửi thấy được mùi phân thối ở ven đường. Theo lý thuyết mà nói, lấy số lượng người của các ngươi ở lại nơi này, mỗi ngày thải ra phân cùng nước tiểu hẳn là một số lượng kinh người. Mỗi ngày đều tích lũy, hàng năm tích lũy, hẳn đã sớm chồng chất như núi, mùi thối mười dặm, nhưng ta lại không ngửi thấy được.
Trong mắt Đỗ Địch An mang theo một tia thong dong cùng thú vị, nói:
- Ngươi có thể nói cho ta, những thứ đồ này đi đâu rồi không?
Trong lòng Amily cả kinh, nhất thời rõ ràng vì sao Đỗ Địch An lại đột nhiên nhắc tới đồ vật xấu xa như vậy. Tuy rằng vật này bẩn thỉu nhưng lại là một vấn đề rất quan trọng, có thể dẫn dắt ra bí mật bộ tộc bọn họ. Trái tim nàng lần thứ hai chìm xuống, tuy rằng Đỗ Địch An không cách nào đánh tan vách kim loại kia, trên căn bản đã đi vào tuyệt lộ, nhưng nàng lại cảm thấy đối phương tựa hồ còn có thủ đoạn khác.
- Ta không biết, ta là thần nữ, đối với những thứ đồ này không có hứng thú. Nếu như ngươi có hứng thú, chờ sau khi rời khỏi nơi này có thể đi xin các thôn dân cho ngươi một chút.
Ánh mắt Amily nhìn thẳng Đỗ Địch An. Đỗ Địch An nhìn chằm chằm con mắt của nàng một lúc, sau đó xoay người, đi tới trước mặt Hoang thần bên cạnh, giơ lên lưỡi dao sắc, tiếp tục đào bới vách đá bên cạnh di hài Hoang thần. Amily nhìn bóng lưng Đỗ Địch An đang đục tường, nàng cau mày, trong lòng có dự cảm không hay.
- Ngươi biết thợ săn làm thế nào để lần theo ma vật không?
Đỗ Địch An vừa đào vách tường, cũng không quay đầu lại nói chuyện với Amily:
- Thời điểm ma vật để lại phân nước tiểu, dấu chân chính là manh mối quý giá nhất để thợ săn lần theo chúng nó, vì lẽ đó phân nước tiểu mà các ngươi tích lũy đời đời kiếp kiếp đều sẽ không đi ra ngoài. Ta ở bên ngoài cũng không ngửi thấy được mùi phân và nước tiểu nhân loại. Tích luỹ lại phân nước tiểu nhiều năm như vậy, lấy không gian nơi này của các ngươi phỏng chừng cũng không chứa được. Vì lẽ đó, nơi này của các ngươi hẳn là có phương thức đặc thù để xử lý những chất thải này. Hoặc là có lối đi đặc thù khác, có thể chuyển những phân nước tiểu này đến chỗ rất xa để tránh khỏi những chất thải này bị ma vật ngửi thấy được, đưa tới ma vật tập kích.
Amily nghe Đỗ Địch An nói, trong lòng chậm rãi nổi lên hàn khí, càng ngày càng lạnh, cảm giác cả người đều có chút lạnh.
- Nếu như có một con đường như vậy, đó chính là địa phương cho chúng ta đào mạng.
Đỗ Địch An nói:
- Ngoại trừ con đường đào thải phân, nơi này của các ngươi hẳn là còn có một con đường để lọc không khí, cùng với một con đường khác.
Sau khi nhìn thấy súng laser, hắn không còn xem thôn xóm đơn sơ bị rớt lại phía sau này là bộ lạc nguyên thủy nữa rồi. Dù sao chỗ ở của đại thần cúng tế có thiết bị công nghệ cực kỳ tân tiến.
Amily hơi cắn môi, nhìn về phía Đỗ sau lưng Địch An nói:
- Coi như thật sự có con đường như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn từ một trong lối đi chứa đầy phân nước tiểu để trèo ra ngoài sao?
- Có thể sống sót, tại sao lại không?
Đỗ Địch An nói rằng:
- Chỉ là ngươi đừng lo lắng, ta muốn tìm không phải con đường này.
Amily nắm chặt ngón tay, cảm thấy một trận uất ức cùng vô lực. Vốn tưởng rằng lần thứ hai đẩy Đỗ Địch An vào tuyệt cảnh, không nghĩ tới Đỗ Địch An lại tìm thấy lối thoát cùng hi vọng mới, tựa hồ hắn vĩnh viễn sẽ không bị lâm vào cảnh khốn khó.
Một lát sau, Đỗ Địch An đào vách đá bên cạnh Hoang thần đến rồi nơi sâu xa nhất. Keng một tiếng, lập tức lộ ra một vách kim loại, hắn đào bới ra tất cả đất đá chung quanh vách kim loại, phát hiện vách kim loại này có hình elip. Các vách kim loại màu vàng nối liền với nhau, muốn từ lối đi này để đào một đường hầm rời khỏi thôn trang hiển nhiên là không thực tế.
Đỗ Địch An không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chỉ nhíu nhíu mày, sau đó tiếp tục bào đất, lần này đổi hướng đào sâu xuống dưới lòng đất. Hắn bám theo vách kim loại không ngừng đào xuống, sau khi đào sâu khoảng ba mươi, bốn mươi mét, hắn lại đào ra một tấm kim loại cực kỳ nhẵn.
- Thì ra là như vậy...
Đỗ Địch An nhìn thấy tấm kim loại sâu trong lòng đất này, rốt cục hiểu rõ ra, trong mắt loé ra một tia chấn động, từ các loại dấu hiệu trong thôn xóm, trong lòng hắn có rất nhiều suy đoán. Phải biết có thể sinh tồn mấy trăm năm ở giữa vực sâu này, số lượng ma vật phải đối mặt đếm mãi không hết. Chỉ dựa vào bảo vệ bên ngoài thì còn thiếu rất nhiều, dù sao có không ít ma vật có thể khoan đất, thậm chí bản thân có thể nghỉ lại trong đất đá. Nếu như không có phòng hộ tương ứng, những ma vật này sẽ trở thành kẻ địch số một hủy diệt thôn xóm, mà tấm kim loại chôn dưới đất này đã trả lời cho suy đoán của hắn.
Toàn bộ thôn xóm này được bọc trong một khối cầu kim loại. Hoặc là nói... Toàn bộ thôn xóm này nằm gọn trong phi thuyền của người ngoài hành tinh! Sở dĩ hắn suy nghĩ như vậy, ngoại trừ nhìn thấy đồ vật trước mắt này, còn có đại thần cúng đòi hỏi địa đồ từ hắn, dự định dẫn dắt tộc nhân di chuyển. Chuyện này khiến hắn sinh ra phán đoán như thế, dù sao vị đại thần cúng tế này coi như ngu xuẩn cũng hẳn phải biết cả tộc đi bộ di chuyển là chuyện nguy hiểm cỡ nào. Tỷ lệ đoàn diệt gần như là trăm phần trăm, nhưng nàng vẫn cố ý đòi hỏi địa đồ như cũ. Đây chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là các nàng nhất định phải di chuyển, nếu không di chuyển sẽ bị hủy diệt, thứ hai là các nàng cần di chuyển, đồng thời lại có biện pháp di chuyển đặc thù, sẽ không để cho trong lúc di chuyển bị diệt tộc. Bây giờ nghĩ lại, nếu như các nàng vốn là ở trong phi thuyền của người ngoài hành tinh, như vậy rất khả năng là trực tiếp dùng phi thuyền di chuyển. Nếu như vậy thì nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.
- Nếu như nơi này là phi thuyền, như vậy lẽ nào phòng điều khiển chính là chỗ ở của đại thần cúng tế?
Đỗ Địch An nhớ lại những gì nhìn thấy trước đó ở trong khoang kim loại, trang sức tương đối xa hoa, cũng không có cảm giác nơi đó là trung tâm điều khiển. Nếu như nói nơi đó không phải phòng điều khiển, như vậy phòng điều khiển hẳn là ở một nơi bí mật khác, hoặc là chỉ có đại thần cúng tế hoặc là thần nữ biết.
Nhưng muốn mở phi thuyền ra, nhất định hơn phân nửa phải là đại thần cúng tế mới được. Hắn cho là như thế bởi vì sau khi Amily bị hắn bắt làm con tin, đại thần cúng tế cũng không điên cuồng cứu viện, cũng không có quá mức hoang mang, nhiều nhất chỉ là bi thương. Nếu như thần nữ là chìa khoá mở ra phi thuyền, vậy thì mạng nhỏ của Amily sẽ liên quan đến an nguy toàn tộc.
- Nơi này là phi thuyền, muốn đào hầm rời đi là không thể rồi, chỉ có thể đào hố vòng qua bên kia thôn, từ nơi đó mạnh mẽ xông ra ngoài. Hoang tướng trấn thủ ở nơi đó không đáng sợ.
Con ngươi Đỗ Địch An chuyển động, nghĩ đến một vấn đề khác:
- Nếu như nơi này ở trong phi thuyền, trọng tải phi thuyền này chí ít cũng tính bằng trăm vạn tấn. Phi thuyền cấp bậc như vậy khẳng định có vũ khí công kích siêu cường, bao gồm hệ thống phòng ngự bên trong. Chỉ là đại thần cúng tế mai phục ta lại dùng hai ụ súng laser... Chẳng lẽ là nàng không cách nào hoàn toàn điều khiển sức mạnh của phi thuyền này?