← Quay lại trang sách

Chương 987 Dòng Dõi Hoang Trùng

Nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Địch An hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm lúc này hoặc là Đại Thần Cúng Tế không cách nào hoàn toàn khống chế chiếc phi thuyền này, hoặc là là chiếc phi thuyền này bị đánh rơi trong chiến tranh, tổn hại nghiêm trọng, hệ thống phòng ngự bên trong cùng hệ thống vũ khí công kích ngoại bộ hoàn toàn mất đi hiệu lực, hoặc là hai vấn đề này đồng thời tồn tại, dẫn đến bộ tộc Amily đời đời cư trú ở này, nhưng chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

Phải biết một chiếc phi thuyền lớn như vậy, bố trí cơ bản nhất cũng phải có một bản đồ tìm kiếm ở khoảng cách cực rộng, thu nhỏ khu vực xung quanh thành hình ảnh 3 chiều, từ đó tìm kiếm lối thoát. Tuy rằng Đại Thần Cúng Tế có thể đoán trước hung cát bên ngoài khiến Đỗ Địch An có liên tưởng đến bố trí như vậy, nhưng phạm vi Đại Thần Cúng Tế có khả năng linh cảm đến có vẻ như cực kỳ có hạn, Lam Ngư Hồ cách nơi này không xa, dùng trang bị dò xét bình thường cũng có thể biết, thậm chí hắn dựa vào tự thân nhận biết đã có thể nghe được động tĩnh của Lam Ngư Hồ. Đương nhiên nhất định phải là động tĩnh lớn mới được.

- Phỏng chừng chiếc phi thuyền này chỉ còn lại tác dụng di chuyển, hệ thống vũ khí từ lâu đã mất đi hiệu lực, bằng không nàng đã sớm mở phi thuyền quét ngang khu vực vực sâu rồi.

Đỗ Địch An âm thầm suy đoán:

- Phỏng chừng nguồn năng lượng của phi thuyền cũng còn lại không bao nhiêu, bằng không Đại Thần Cúng Tế cũng không muốn lấy tọa độ thần Bích từ ta. Chỉ là dưới tình huống nguồn năng lượng còn lại không nhiều, đèn trên đỉnh làng vẫn ngày đêm phát sáng. Từ điểm này mà xem, hẳn là Đại Thần Cúng Tế không cách nào hoàn toàn khống chế chiếc phi thuyền này, thậm chí không thể điều chỉnh nó sang chế độ tiết kiệm năng lượng.

Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng này, chỉ là không có hứng thú đối với một chiếc phi thuyền như vậy. Nhưng hắn muốn biết cơ sở dữ liệu của phi thuyền này có còn hay không, bên trong có ghi chép tin tức hữu dụng gì hay không. Phải biết, Địa cầu không cách nào sản xuất ra cấu tạo phi thuyền như vậy, chí ít dưới nhận biết của bản thân hắn, các quốc gia trên Địa cầu đều không tạo ra vũ khí chiến tranh như vậy. Phải biết vũ khí chiến tranh to lớn nhất chính là hạm mẫu, mà phi thuyền này đã vượt qua khái niệm hạm mẫu rồi, 90% khả năng là phi thuyền người ngoài hành tinh, rất khả năng bên trong ghi chép bí mật của người ngoài hành tinh trước đó, thậm chí bao gồm bí mật Hoang thần cùng đám Hoang Trùng không không biết tên kia.

- Tại sao không tiếp tục đào?

Amily nhìn thấy Đỗ Địch An ngừng lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nàng lập tức lên tiếng cắt ngang suy nghĩ Đỗ Địch An, dùng khẩu khí cười trên sự đau khổ của người khác nói:

- Không phải là ngươi muốn tới sao, tại sao lại đào xuống dưới rồi?

Đỗ Địch An phục hồi tinh thần lại, không tiếp lời, bò lên trên đỉnh. Thời điểm đi ngang qua thi thể Hoang thần, bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, giơ lên tứ chi lưỡi dao sắc, xới chỗ đất đá dính vào Hoang thần, dán vào vách tường kim loại, đi về bên trái Hoang thần.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?!

Amily nhìn thấy cử động của Đỗ Địch An, nàng vừa giận vừa sợ:

- Không cho ngươi phá hoại Hoang thần, ngươi mau dừng tay!

Đỗ Địch An vừa tạc vừa nói:

- Không cần kích động như thế, nếu không cần thiết ta không sẽ phá hoại Hoang thần. Nếu như ta thật sự muốn phá hoại, ngươi nói gì cũng vô dụng, vả lại cũng nói rồi, ngươi có phải là dòng dõi Hoang thần hay không còn cần phải bàn bạc lại.

Amily bực bội đến mức khuôn mặt nhỏ nhô lên, nói:

- Ngươi có ý gì? Hoang thần là tổ tiên chúng ta, ngay cả chuyện này ngươi cũng không tiếp thu?

- Ta chỉ biết tổ tiên ta là một đám phàm nhân thích tranh đấu cùng trời, không phải là Hoang thần gì cả.

Đỗ Địch An vung vẩy lưỡi dao sắc, hơi ngừng một chút, liếc mắt nhìn nàng một chút, nói:

- Còn tổ tiên ngươi thì ta không biết, ngươi nói ngươi là dòng dõi Hoang thần cho nên Hoang Trùng yêu thích mùi của ngươi, vậy tại sao di hài Hoang thần này vẫn có thể bảo tồn hoàn chỉnh ở đây? Lẽ nào những Hoang Trùng này còn biết chọn thức ăn tươi sống để ăn?

Amily cả giận nói:

- Ta làm sao biết?

- Đương nhiên ngươi không biết, bởi vì ngươi còn nhỏ.

Đỗ Địch An tiếp tục đào đất, lạnh nhạt nói:

- Ngươi nghĩ như vậy chỉ là người khác muốn ngươi nghĩ như vậy. Vì vậy những gì ngươi nghĩ không hẳn là suy nghĩ của ngươi. Ta biết ngươi không nói láo, nhưng không nói láo không có nghĩa lời ngươi nói là sự thật. Ta có một suy đoán, phỏng chừng nói ra ngươi cũng không tin. Theo ta thấy có thể tổ tiên ngươi không phải Hoang thần, mà là Hoang Trùng này.

Amily nghe Đỗ Địch An nói quanh quẩn, vừa muốn cau mày suy tư, nhưng sau khi nghe một câu cuối cùng, lập tức xù lông lên, cả giận nói:

- Ngươi muốn giết cứ giết, sỉ nhục ta như thế, ngươi cũng tính là nam nhân sao?

- Nếu như lời ta nói chính là sự thực, vậy cũng không tính là sỉ nhục rồi.

Đỗ Địch An nói rằng:

- Thi thể Hoang Trùng biến mất trong lối đi, hẳn không phải là ta lừa ngươi đi. Dấu vết to lớn mới xuất hiện kia hiển nhiên là do một con Hoang Trùng to lớn khác lưu lại, lúc trước chúng ta một đường giết tới, nếu như nói để sót còn con tiểu Hoang Trùng thì còn có thể. Nhưng để sót một con Hoang Trùng to lớn như vậy, ngươi cảm thấy có thể sao? Hơn nữa lúc trước ta đã phát hiện Hoang Trùng này có vài đoạn không giống ghép lại với nhau, ta đoán con Đại Hoang Trùng kia chính là đám Hoang Trùng còn lại chắp vá lộn xộn mà thành.

Amily tỏ rõ vẻ tức giận, nói:

- Điều này liên quan gì tới ta?

- Đây là năng lực của Hoang Trùng, mà Hoang Trùng không ăn Hoang thần, nhưng lại có thể ăn đồng loại. Những Hoang Trùng này ở lại đây không có con mồi nào đưa tới cửa, chúng nó dựa vào đâu tồn tại? Chẳng lẽ không ăn đồ ăn? Nếu như không ăn đồ ăn, vậy thì tại sao lại muốn ăn ngươi? Nói rõ chúng nó có nhu cầu ăn uống, nhưng thời điểm xé thân thể của bọn chúng ra ngươi có thấy hạt cát hay không? Không có chứ, trong bụng chúng nó không có hạt cát, nói rõ chúng không ăn nham thạch, mà là ăn thịt. Như vậy chúng nó ăn thịt của ai? Chỉ có thể là ăn thịt đồng loại. Vừa ăn thịt đồng loại thế hệ trước, vừa sinh sôi, sau đó sẽ ăn thịt trùng con vừa được sinh ra, đại khái chính là tuần hoàn như thế đi...

Đỗ Địch An nói rất tùy ý, nhưng lời nói lại khiến cho Amily hãi hùng khiếp vía. Cơn giận của nàng bị những vấn đề mà Đỗ Địch An liên tiếp đưa ra dập tắt hoàn toàn, muốn mở miệng phản bác, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, ngoại trừ chửi bới, nàng lại không nghĩ ra nên nói cái gì. Quả thực Hoang Trùng rất thích mùi của nàng, nhưng lại không thương tổn đến Hoang thần, điều này làm trong lòng nàng cũng cảm thấy giật mình, nhưng mới đầu nàng tự mình an ủi, cảm thấy đây là vì Hoang thần mang thần lực, chỉ là đáy lòng của nàng không tín phục hoàn toàn, chỉ không nghĩ sâu xa hơn mà thôi.

Bây giờ bị Đỗ Địch An nhắc đến nhiều lần, trong lòng nàng dần dần mờ mịt, bỗng nhiên rất muốn lập tức rời khỏi hang động, mang những nghi vấn này giao cho Đại Thần Cúng Tế, để cho nàng giải đáp cho mình. Nàng thân làm thần nữ, con đường còn rất dài, thứ mà nàng phải học hỏi còn rất nhiều. Trước đây nàng cảm giác tương lai của mình còn có rất nhiều thời gian để học tập, vì vậy nên không quá chăm chỉ, nhưng hiện tại nàng cảm thấy hối hận.

- Nếu như ngươi là đời sau của Hoang Trùng, như vậy rất nhiều chuyện có thể giải thích được rồi.

Đỗ Địch An vừa tạc bức tường bên trái Hoang thần vừa nói:

- Sâu trong Huyệt động này trước mai táng Hoang thần, các ngươi đã sớm biết Hoang Trùng yêu thích mùi của các ngươi, vả lại còn tín ngưỡng yêu quý Hoang thần như vậy, nhưng lại không thay Hoang thần bảo vệ di thể của nàng tốt. Đổi lại những người khác, phỏng chừng đã sớm muốn diệt tuyệt đám Hoang Trùng này, thanh trừ triệt để rồi, nhưng các ngươi lại không làm như thế.

- Đây là bởi vì Hoang Trùng có thể cung cấp sức mạnh, nếu như giết sạch sẽ, chẳng phải là tộc nhân đời sau của chúng ta sẽ làm người bình thường mãi mãi, tương lai đi ra ngoài đi săn cũng không được.

Amily cảm thấy lời Đỗ Địch An nói không đúng, phản bác:

- Lại nói tiếp, Hoang Trùng mạnh như vậy, muốn giết sạch toàn bộ sẽ phải hi sinh bao nhiêu dũng sĩ? Ta tin tưởng, Hoang thần sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm trong long chúng ta.