Chương 988 Đường Nối
Thật không, ngươi đừng quên Hoang Trùng sợ lửa, cho dù chúng mạnh hơn nữa, các ngươi lợi dụng được nhược điểm này có thể tuyệt diệt chúng rất dễ dàng. Coi như không tuyệt diệt, muốn dùng chúng nó bồi dưỡng thôn dân, chí ít các ngươi cũng chuyển những Hoang Trùng này rời khỏi địa phương kia. Để chúng nó cùng một chỗ với di thể Hoang thần không cảm thấy là một loại khinh nhờn sao, lẽ nào trước đây ngươi không ngẫm lại vấn đề này?
Đỗ Địch An tùy ý nói rằng. Amily choáng váng, nhất thời nghẹn lời.
- Hoặc là cái gọi là tín ngưỡng của các ngươi chính là chó má, không coi vị tổ tiên Hoang thần này là chuyện đáng kể, hoặc là các ngươi vốn là đời sau Hoang Trùng. Đại Thần Cúng Tế hoặc là thần nữ cùng Đại Thần Cúng Tế đời đầu biết chuyện này, nhưng lại phong tỏa tin tức, sau đó chọn Hoang thần có ngoại hình tương tự với các ngươi, đặc biệt là dáng dấp nửa người trên gần như hoàn mỹ làm tổ tiên. Dù sao ai không muốn tổ tiên của mình là người hoàn mỹ anh dũng vô song đây? Việc này giống như là một số đứa trẻ ghét cha mẹ mình lôi thôi khó coi, thậm chí bần cùng, vì vậy muốn có cha mẹ phú quý mỹ lệ.
- Có câu nói không chê mẹ xấu, nhưng mà các ngươi lại có. Chỉ có thể nói tổ tiên của các ngươi, đám kia thần nữ cùng Đại Thần Cúng Tế đời đầu kia quả thực quá ghê tởm rồi, ngay cả làm người cũng không xứng.
Vẻ mặt Đỗ Địch An rất tùy ý, nhưng lời nói lại giống như kim châm. Amily bực bội đến thân thể phát run, giận dữ hét lên:
- Ngươi câm miệng!
- Là sợ biết sự thực, hay là cảm thấy ta nói sai rồi?
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn nàng. Amily cắn chặt môi, sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên nói:
- Hẳn là ngươi đang trả thù lúc trước ta nói móc ngươi, vì thế cố ý nói như vậy đi!
- Có một chút.
Ánh mắt Đỗ Địch An rời khỏi người nàng, tiếp tục bận rộn công việc trong tay mình:
- Cho nên là, chớ cười trên sự đau khổ của người khác ở trước mặt ta.
Amily hừ lạnh một tiếng, nói:
- Những lời ngươi nói này nghe qua thì có vẻ có lý, nhưng có hai vấn đề trí mạng ngươi không nói rõ ràng. Thứ nhất nếu như Hoang Trùng tự giết lẫn nhau, vậy thì đã sớm diệt chủng rồi. Tốc độ sinh sôi sao có thể bù đắp tốc độ chúng nó ăn? Thứ hai, theo ta được biết giao phối không cùng loại sẽ không cách nào sinh sản đời sau, trước đây thôn chúng ta từng phối hợp bò cùng lợn rừng, nhưng vẫn không thể sinh sản, đây chính là chứng cứ tốt nhất.
- Hai vấn đề này cũng là vấn đề mà ta không có trăm phần trăm xác định ngươi là dòng dõi Hoang Trùng.
Vẻ mặt Đỗ Địch An lãnh đạm:
- Chỉ là theo suy đoán của ta, những Hoang Trùng này hẳn là có phương pháp đặc thù để tiết kiệm năng lượng, thi thoảng cũng sẽ ăn những thứ khác. Tỷ như thôn dân các ngươi đi vào thăm dò. Còn vấn đề sinh sôi, giao phối nhân loại cùng thú vật quả thực là không cách nào sinh sản, nhưng Hoang Trùng này cũng không phải thú vật bình thường. Nó có thể là một loại ký sinh trùng, nếu như nó có năng lực thay đổi ADN của bản thân hoặc của sinh mệnh khác, như vậy sẽ có thể giao phối cùng nhân loại, đồng thời còn lưu lại hậu đại.
- Nếu như có một cỗ máy móc có thể kiểm tra ADN, vậy thì lập tức sẽ có đáp án. Vì lẽ đó mà ta chỉ nói tổ tiên ngươi có 80% khả năng là Hoang Trùng, mà không phải Hoang thần.
Trong lòng Amily không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng tất cả đều là suy đoán của ngươi. Cái gì mà ADN, ta nghe không hiểu, ngược lại ngươi không có chứng cứ thì chính là nói hươu nói vượn!
- Chứng cứ, chờ sau này chế ra máy móc có thể nghiệm chứng ADN, ta tự nhiên sẽ giúp tìm được tổ tiên chân chính.
Đỗ Địch An nói rằng:
- Nhưng ngươi có thể đặt giả thiết một chút, nếu như tổ tiên các ngươi thực sự là những Hoang Trùng này. Từ tình huống của Hoang Trùng cùng Hoang thần mà xem, hoặc là là cộng sinh, hoặc là là túc địch. Tếu như là loại thứ nhất thì còn tốt, còn nếu như là loại thứ hai, chẳng phải là các ngươi nhận giặc làm cha?
Amily cả giận nói:
- Nếu không có chứng cứ, ngươi đừng suy đoán lung tung!
- Không phải ngươi cũng không có chứng cứ ngươi là dòng dõi Hoang thần sao?
- Ngươi!
Amily bực bội đến trừng mắt. Đỗ Địch An không tiếp tục để ý đến nàng, tăng nhanh tốc độ lưỡi dao, hòn đá rơi xuống đất khiến mặt đất rung động ầm ầm. Rất nhanh Đỗ Địch An đã mở vách đá sau lưng Hoang thần ra hơn một nửa, khi hắn chuyển đến vị trí thân dưới Hoang thần bỗng nhiên ngẩn ra, lưỡi dao sắc tăng tốc độ, đập nát vách đá sau lưng hắn, lập tức nhìn thấy một khối kim loại nhô ra, cao hơn 5cm so với vách tường kim loại bên cạnh.
Thông qua năng lực nhìn xuyên thấu, Đỗ Địch An lại phát hiện bên trong khối kim loại nhô ra này là một lối đi trống rỗng! Lối đi này hình vuông, cao nửa mét.
Ánh mắt hắn sáng lên, có chút bất ngờ cùng kinh hỉ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể tìm được lối đi, hơn nữa lối đi này lại ở sau lưng Hoang thần, đây là vô ý hay cố ý? Nếu như là cố ý, như vậy người lúc trước đặt Hoang thần ở chỗ này là muốn dùng di hài Hoang thần ngăn trở miệng đường hầm này sao? Vậy thì đầu bên kia đường hầm là thứ gì? Đỗ Địch An quay đầu, nhìn về phía Amily nói:
- Di thể Hoang thần này là thần nữ đời đầu của các ngươi đặt ở chỗ này?
Amily rầu rĩ không vui nói:
- Đương nhiên, là thần nữ cùng Đại Thần Cúng Tế sau khi tế bái đồng thời chôn cất ở đây.
Vốn nàng không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì của Đỗ Địch An, nhưng lại sợ Đỗ Địch An bụng dạ hẹp hòi, nói ra thứ gì đó trả thù nàng. Mà nàng lại đánh không lại Đỗ Địch An, cũng không chống đỡ được ngôn ngữ ác độc của hắn. Ánh mắt Đỗ Địch An lấp lóe suy tư, hắn cắt lớp đất đá phía sau hạ thể của Hoang Thần, sau đó đẩy di thể Hoang thần dính đầy bùn đất sang một bên, ầm ầm ngã xuống, dập đầu trên đất. Amily thấy Đỗ Địch An thô lỗ như vậy lập tức sợ bắn lên. Nàng vội vã tiến lên, giận dữ nói:
- Ngươi làm gì vậy!
Đỗ Địch An không để ý tới nàng, ánh mắt rơi vào phiến kim loại nhô ra này, vung vẩy lưỡi dao, đột nhiên đánh ra. Oành một tiếng, lưỡi dao sắc cắt lên phiến kim loại, vẫn chỉ tạo thành một vết xước nhỏ. Nhưng mà phiến kim loại này tựa hồ lỏng một chút vào bên trong, bùn đất chu vi cũng rơi xuống sàn sạt. Đỗ Địch An hiểu được, mở ra trạng thái ma thân, giơ tay đặt lên phiến kim loại, đột nhiên phát lực đẩy vào phía trong.
Một tiếng vang ầm ầm, phiến kim loại bị đẩy xuống. Sau một khắc, vách tường bên trên khối kim loại này bỗng nhiên nứt ra, lộ ra một đường hầm kim loại, bên trong đen thui, nhưng Đỗ Địch An có thể nhìn thấy bên trong là một đường hầm hình vuông cao một mét, thâm nhập vào bên trong khoảng mười mét là đến ngã rẽ.
Năng lực nhìn xuyên của hắn không cách nào nhìn xuyên thấu vào trong kim loại này. Muốn biết bên trong thông tới nơi nào thì chỉ có thể chui vào mới biết. Đỗ Địch An suy nghĩ một chút liền xoay người trở về mặt đất, nhìn Amily nói:
- Nơi đó là lối ra, vào đi thôi.
Amily nhìn thấy Đỗ Địch An đào ra một con đường liền lấy làm kinh hãi, nghe được lời này nhất thời biết hắn đang lấy mình làm đá dò đường rồi. Trong lòng nàng bất mãn nhưng biết phản kháng cũng vô dụng, hơn nữa trong lòng nàng cũng có chút ngạc nhiên, lối đi này thông tới nơi nào, lẽ nào là thần cung mà Đại Thần Cúng Tế đã nói?
Cửa vào đường hầm chỉ cao bốn, năm mét. Amily nhẹ nhàng nhảy lên nắm lấy lối vào đường hần, chui vào trong. Đỗ Địch An nắm tay Helisha theo sát phía sau. Sau khi Amily tiến vào đường hầm cũng không lập tức chạy lên phía trước. Tuy rằng đây là một cơ hội tuyệt hảo, nhưng nàng cũng chưa quen thuộc thông đạo này, lo lắng lạc đường sẽ bị Đỗ Địch An đuổi theo.
Thứ hai, nàng nghĩ nếu như thật sự đi về Thần cung, chính mình có thể lợi dụng một chút thủ đoạn ở Thần cung để giết chết Đỗ Địch An! Đỗ Địch An cùng Helisha một trước một sau tiến vào đường hầm, được mười met tới ngã rẽ đã nhìn thấy bên trái đường hầm sâu vào khoảng bảy, tám mét, lại là lối rẽ. Hắn để Amily đi trước, hắn thé sát phía sau. Không ngừng xâm nhập thông đạo, sau khi chuyển hướng bảy, tám lần đã đến một chỗ tương tự như một trục thang máy, trước mắt chỉ có một chiếc thang kim loại dẫn lên đỉnh.