← Quay lại trang sách

Chương 989 Phòng Thí Nghiệm

Đỗ Địch An nhìn lên trên, nhìn thấy địa phương phía trên hơn mười mét có một con đường cửa vào, lúc này giục Amily:

- Đi tới.

Amily thoáng do dự một chút, nhưng vẫn nắm lấy tay vịn nhanh chóng leo lên. Chờ đi tới lối vào đường hầm, lập tức nhìn thấy lối đi này cao ba thuớc, cực kỳ rộng rãi, một bên khác là một gian phòng có tia sáng âm u.

Trong lòng nàng nghi hoặc, chậm rãi đi đến thăm dò. Đỗ Địch An cùng Helisha theo sát phía sau, thời điểm Amily đi tới phía trước gian phòng cuối đường hầm thì tút một tiếng, bên trong gian phòng đột nhiên có ánh đèn sáng lên, chiếu sáng căn phòng như ban ngày. Chỉ thấy đây là một gian phòng phong cách cực đơn giản, toàn bộ cấu tạo từ kim loại màu bạc phát sáng. Mặt đất cùng bức tường đều là màu trắng bạc, bên trong gian phòng không hề có thứ gì, diện tích không lớn. Thay vì nói là một cái phòng, chi bằng nói là một lối đi. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống mặt đất, trên vách tường bóng loáng phản chiếu ra hình ảnh của Đỗ Địch An cùng Helisha, cùng với bóng người của Amily.

Amily bị ánh đèn đột nhiên xuất hiện làm sợ bắn lên, rất nhanh đã nhìn thấy bóng người trần truồng của mình trên vách tường đối diện, lập tức mắc cỡ đỏ mặt lên. Hai tay nàng che ngực, cơ thể hơi ngồi xổm xuống, quay đầu tức giận nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Không phải ngươi có đồ vật giống như khăn mặt sao, không thể cho ta dùng một chút à?

Đỗ Địch An không để ý đến nàng, dùng năng lực nhìn xuyên quét chu vi chung quanh một lần. Chất liệu nơi này cũng giống như bên ngoài, không cách nào xuyên thấu được khiến hắn không cách nào trực tiếp biết được hoàn cảnh của nơi này, chỉ có thể dựa vào mình thăm dò từng bước một. Chờ sau khi đánh giá một phen hắn mới quay đầu nhìn về phía Amily, nói:

- Nhìn cũng đã nhìn rồi, có gì mà che chắn, ta không có hứng thú đối với ngươi, đừng làm phiền, tiếp tục dẫn đường.

- Ngươi!

Amily giận dữ và xấu hổ đan xen, uất hận nhìn Đỗ Địch An một chút, che ngực đằng trước tiếp tục đi đến. Đỗ Địch An đi theo phía sau nàng. Từ thời điểm lúc trước ánh đèn đột nhiên phát sáng khiến Amily giật mình, hắn cảm thấy nàng chưa từng tiến vào nơi này, chỉ là cũng không bài trừ khả năng tâm lý của nàng chưa chuẩn bị, đột nhiên không kịp chuẩn bị mới bị doạ.

Đương nhiên còn có một khả năng chính là nàng đang diễn trò, nếu như vậy thì chỉ có thể nói sự tiến bộ của nàng quá lớn rồi, hành động chân thực đến mức hắn cũng không hoài nghi. Hai người dọc theo một đường đi về phía trước, lúc trước qua đường đều tối om, nhưng theo bọn họ tới gần ánh đèn chậm rãi sáng lên. Đi được không bao lâu đã tiến vào ngõ cụt, bị một vách tường kim loại ngăn trở. Amily dừng lại, vừa muốn quay đầu hỏi dò, Đỗ Địch An đã trực tiếp lướt qua bên cạnh nàng, đi tới trước tường kim loại, phát hiện tường này có rãnh. Đây là một cái cửa phong tỏa. Ở cạnh cửa còn có một dụng cụ giống như dùng để nhận dạng, bên ngoài là pha lê, Đỗ Địch An quay sang Amily nói:

- Ngươi đứng lên thử xem.

Amily bất đắc dĩ đi tới trước hộp kim loại Đỗ Địch An nói:

- Thử cái gì?

- Đây là cơ quan mở cửa, ngươi thử xem có thể mở ra hay không.

Đỗ Địch An nói. Amily cau mày, tuy trong long không tin, nhưng vẫn nghiêm túc quan sát hộp kim loại này, nàng để sát mắt vào quan sát hạt châu có thể phản chiếu khuôn mặt của mình. Đúng lúc này, hạt châu tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, bên trong có một tia sáng màu đỏ sáng lên, hóa thành một cái điểm đỏ ghim trên trán Amily, sau đó điểm đỏ phân liệt hóa thành một lưới tia sáng hình đa giác xoay tròn chuyển động trên trán Amily. Một lát sau hồng quang được thu lại, hạt châu cũng khôi phục nguyên dạng.

Amily không thể nhìn đồ án hình lưới xoay tròn trên trán mình, chỉ là thời điểm nhìn thấy hồng quang bên trong hạt châu biến mất, hơi nghi hoặc một chút, quay đầu nhìn Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An không để ý đến nàng, tiến tới trước hộp kim loại trước, lúc này viên hạt châu nhìn như pha lê vừa nãy tựa hồ đang quét hình trán Amily, đây tựa như là một phương thức phân biệt nào đó, nhưng lại có chút không giống với phân biệt tròng mắt giống với tưởng tượng của hắn.

Có vẻ đây không phải trang bị công kích, bằng không sau khi kết thúc quét hình, Amily chỉ có thể có hai kết quả, hoặc là thân phận của nàng thông qua, cửa kim loại phía trước mở ra, hoặc là nàng khởi động cơ quan, bị giết chết tại chỗ! Nhưng hai trường hợp này đều không phát sinh, thân phận của nàng không thể mở cửa kim loại, cũng không bị giết chết, nói rõ mặc dù phân biệt thất bại, nhưng cũng vô hại. Hắn không ôm hi vọng gì đối với mình, chỉ thuần túy là muốn thử một chút, cũng tiến đến trước viên pha lê, rất nhanh bên trong viên pha lê lần thứ hai sáng lên hào quang màu đỏ, một điểm đỏ bắn lên trán Đỗ Địch An, từ từ chia thành mạng lưới trên khắp thân thể, liên tục xoay tròn, hơn nữa tốc độ xoay tròn càng lúc càng lớn, sau đó từ từ chuyển động, từ trán Đỗ Địch An di chuyển đến gò má, sau đó là cái cổ, sau đó là bả vai phía bên phải, cuối cùng dừng lại.

Ca!

Một tiếng vang nhỏ, vách tường kim loại phía trước tách ra. Amily ở bên cạnh thấy tình cảnh này bị kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ tới còn có chuyện “thần kỳ” như vậy. Sau khi lưới ánh sáng di chuyển trên thân thế, Đỗ Địch An đã nhận ra được khi nó chuyển đến vai phải, trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút, lúc này cửa kim loại bỗng nhiên mở ra, trong lòng hắn nhảy một cái, còn tưởng rằng là vũ khí công kích gì. Sau đó mới biết là phân biệt thành công, cửa được mở ra, từ vị trí hồng mang quét hình mà xem, không nghi ngờ chút nào là đoàn huyết nhục Hoang thần bên trong vai phải của hắn. Ánh mắt của hắn lấp lóe, từ điểm này hắn tựa hồ biết được một tin tức: Nơi này thuộc về Hoang thần. Hắn quay sang Amily ở bên cạnh đang tỏ rõ vẻ giật mình, hối thúc nói:

- Dẫn đường.

Amily phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Đỗ Địch An vẫn bắt nàng làm đá dò đường, hơi bỉu môi, tiếp tục đi phía trước dẫn đường. Sau khi đi qua cửa kim loại, chạy thẳng hơn mười mét đi qua ngã rẽ, một gian phòng kim loại sáng sủa hiện ra trước mặt Đỗ Địch An, trước sau tràn ngập khí tức máy móc lạnh lẽo, nhưng đồ vật trưng bày trong phòng, lại làm cho Amily cùng Đỗ Địch An hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, căn phòng này như một phòng thí nghiệm, Bên trong có mấy phiến kim loại có độ dày lớn tương tự như bàn mổ, được gắn vào vách tường.