Chương 990 Thí Nghiệm Không Biết
Ở một bên khác có một chiếc tủ kim loại giống như tủ nhà xác, trong đó có một ngăn tủ bị lõm vào trong, tựa hồ là bị thứ gì đó đập vào. Vế tích để lại có vẻ như là lợi khí loại hình chiếc búa.
Hai ngăn tủ khác một ngăn mở, một ngăn trống rỗng, một ngăn tủ khác bị kéo ra, bên trên đó có một cỗ thây khô! Nói là thây khô bởi vì bề ngoài thi thể này tuy rằng mất đi độ ẩm, nhưng lại được bảo tồn hoàn hảo. Đây là một nhân loại tóc vàng mắt xanh, hốc mắt hãm sâu giống như hành thi, tóc tai rối bời, trên người khoác bộ đồ sọc trắng.
Mùi xác thối nhàn nhạt từ trên người thây khô tản mát ra, cũng không nồng nặc. Đỗ Địch An chú ý tới nhiệt độ gian phòng này cùng đường hầm bên ngoài khá thấp, nhiệt độ vừa đủ, nhiều nhất không vượt quá 5 độ. Ở lâu sẽ có cảm giác lạnh lẽo, nhưng dưới nhiệt độ như vậy, thi thể không thể bảo tồn lâu như vậy mới phải. Chẳng lẽ nói thi thể này xuất hiện cách đây không lâu? Nếu vậy thì do ai đưa vào?
Trong lòng Đỗ Địch An nổi lên từng đợt hàn khí, cảm giác lông tơ sau lưng hơi dựng thẳng lên. Amily ngay khi bước vào, đập vào mắt đầu tiên chính là thây khô khiến nàng sợ bắn lên. Thây khô giống như nhìn chằm chằm vào nàng khiến cho nàng suýt chút nữa hét lên thành tiếng. Cũng may trong khoảng thời gian này đi theo bên người Đỗ Địch An, nàng sớm đã quen với đủ loại kinh hãi cho nên kịp thời dừng lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy từng trận kinh sợ cùng sợ sệt, nàng chưa từng gặp hình ảnh kinh sợ như vậy, thậm chí ngay cả người chết cũng chưa thấy bao nhiêu chớ nói chi là bị một cỗ thây khô nhìn chằm chằm. Đỗ Địch An cảm nhận được thân thể Amily khẽ run, trong lòng nghi hoặc, thấp giọng nói:
- Ngươi nhận ra người này sao?
Amily nghe được âm thanh của Đỗ Địch An, kinh sợ trong lòng đột nhiên tan biến đi không ít, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Đỗ Địch An. Tuy rằng trước đó cảm thấy khuôn mặt này cực kỳ đáng ghét, hận không thể xé nát nó, nhưng thời khắc này lại mang tới cho mình cảm giác an toàn khó hiểu, nàng lắc đầu nói:
- Chưa từng thấy, nhưng mà dáng vẻ của rất giống mấy người trong thôn chúng ta, hẳn là người nơi này của chúng ta.
Nàng nhìn thấy dáng dấp của Đỗ Địch An, vì vậy cho rằng tất cả nhân loại ở Thần Bích nơi Đỗ Địch An đang sống đều có dáng vẻ tóc đen mắt đen giống như Đỗ Địch An. Đỗ Địch An khẽ cau mày, đại đa số những nhân loại hắn gặp sau đại tai họa đều mang gương mặt phương tây, hay là bởi vì vị trí Thần Bích hắn ngủ say là ở vùng đất duyên hải như Nga, bởi vậy thây khô tóc vàng mắt xanh này thực sự không phải người nơi này, dù sao nàng cũng không quen biết. Hắn quay sang Amily nói:
- Ngươi đi xem xét tất cả xác chết đi.
- Cái gì?!
Thanh âm Amily lập tức cất cao lên vài decibel, trợn mắt lên nhìn Đỗ Địch An. Vẻ mặt Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn nàng, nói:
- Ngươi không làm, ta có thể để cho ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này cùng bọn họ.
Amily cắn răng, một tia hảo cảm dựa dẫm trong lòng đối với Đỗ Địch An lập tức không còn sót lại chút gì. Nàng tức giận nắm chặt tay, từ từ tiến lên, rất nhanh, tức giận trong lòng nàng đã bị căng thẳng cùng kinh sợ thay thế. Trong lòng yên lặng niệm thần văn cầu phúc cùng thần chú khu ma.
Đỗ Địch An tiếp tục đánh giá gian phòng chung quanh, trên đất có không ít công cụ tạo hình kỳ lạ, bên cạnh còn có mấy bình pha lê nhỏ, bên trong tựa hồ là chân không, có mấy con sâu nhỏ trôi nổi bên trong, so với ngón tay còn tinh tế hơn.
Những sâu nhỏ này không giống nhau, có con trên người có bộ lông, có con trên người đều là lưỡi dao sắc, điều này khiến cho hắn nghĩ tới những ký sinh hồn trùng trong cơ thể ma vật được ban tên. Chẳng lẽ nói trong này chính là thi thể vài con ký sinh hồn trùng? Vậy tất cả bên trong này, là ai làm? Lúc này, Amily kéo ra từng thi thể, mùi xác thối trong phòng càng ngày càng đậm, hầu như bao quanh hai người. Đỗ Địch An phát hiện có rất nhiều thi thể khô quắt, hơn nữa đại đa số đều là ngoại hình phương Tây tóc vàng mắt xanh. Hắn khẽ cau mày, tiến lên nhìn thân thể những thây khô này, phát hiện bên ngoài thân thể cũng không có vết thương gì. Nhưng ở mỗi nơi sau gáy thây khô đều có một lỗ tròn to bằng đồng xu. Hắn dùng năng lực nhìn xuyên quan sát, nhìn thấy bên trong lỗ tròn trống rỗng, toàn bộ đầu lâu có bộ phận đỉnh đầu có tổ chức khô quắt lại như bộ óc, mà ở vị trí giữa bộ óc này lại có một con trùng vặn vẹo!
Amily nhìn Đỗ Địch An đang nắm đầu một cái thây khô, nàng không nhịn được phát tởm, vội lui về phía sau vài bước, cách hắn xa một chút. Ánh mắt Đỗ Địch An chậm rãi chuyển đến trên người nàng, bỗng nhiên muốn xé đầu óc của nàng ra, nhìn xem trí nhớ của nàng có tin túc quan trọng của bộ tộc này hay không. Nơi này xuất hiện thây khô quả thức quá khả nghi, hơn nữa xem tình huống này tựa hồ là bị người nào đó lấy làm thí nghiệm.
Trong suy đoán của hắn, nơi này có thể là phi thuyền Hoang thần, chỉ là Hoang thần đã chết đi từ lâu. Có thể làm thí nghiệm ở đây cũng chỉ có đại thần cúng tế cùng thần nữ với quyền hạn cao nhất bộ tộc. Nhưng xem biểu hiện của Amily tựa hồ cũng không biết chuyện, không biết là nàng quá nhỏ nên chưa được tiếp xúc với những thứ này hay là nàng làm thần nữ căn bản không có tư cách tiếp xúc những thứ đồ này, chỉ có đại thần cúng tế mới biết được bí mật nơi đây?
"Trong đầu có trùng, người thí nghiệm là muốn chế tạo đồ vật gì? Trùng con này là ký sinh hồn trùng hay là hoang trùng còn nhỏ?
Đỗ Địch An cau mày, hắn cảm giác ký sinh hồn trùng cùng hoang trùng có một loại liên hệ quan trọng mà hắn không thể nào tưởng tượng được. Chỉ là hoàn cảnh sinh hoạt cùng đặc tính biểu hiện ra của hai thứ này lại khiến hắn không cách nào xác định.
Nhưng loại trực giác này vẫn lưu lại trong lòng. Hắn tiếp tục kiểm tra thân thể hai cổ thây khô, lại không cách nào suy đoán thời điểm bọn họ chết, nhưng ít nhất là không phải gần đây. Thi thể của bọn hắn tựa hồ phát sinh rồi một loại dị biến nào đó, lấy trình độ pháp y nông cạn của hắn căn bản không nhìn ra niên đại cụ thể. Dù sao hắn phán đoán thời điểm tử vong thi thể chủ yếu dựa vào kinh nghiệm săn giết ma vật của hắn, cũng không phải là tri thức chuyên nghiệp. Trầm tư hồi lâu, Đỗ Địch An ghi nhớ lại tất cả manh mối, thời gian ngắn suy đoán không ra kết quả, có lẽ trong tương lai sẽ có manh mối. Hắn liếc mắt nhìn gian phòng, nơi này rõ ràng có vết tích, tranh đấu không biết là người thí nghiệm cùng vật thí nghiệm tạo thành hay là những vật khác tạo thành, hắn quay sang Amily nói rằng:
- Chúng ta đi thôi, từ nơi này.
Nói xong hắn chỉ về cửa kim loại trong phòng thí nghiệm. Amily thấy rốt cục có thể rời khỏi địa phương quỷ quái không thở nổi này rồi, nàng lập tức tiến lên vô cùng tích cực.
Đỗ Địch An đi theo sau nàng rời khỏi phòng thí nghiệm này. Đi không được bao lâu lại đi tới trước một cánh cửa kim loại, Đỗ Địch An nhìn thấy hộp kim loại cùng dụng cụ nhận dạng thủy tinh, hắn trực tiếp tự mình tiến lên quét hình. Rất nhanh huyết nhục Hoang thần bên trong vai phải lần thứ hai có hiệu quả, cánh cửa tách một tiếng mở ra. Đỗ Địch An cùng Amily đi vào, vừa nhìn thấy đồ vật trong phòng lập tức mạnh mẽ dừng bước chân.