← Quay lại trang sách

Chương 991 Phát Hiện?

Cái này, đây là vật gì?

Sắc mặt Amily cứng ngắc. Trong mắt Đỗ Địch An loé ra một tia vẻ khiếp sợ, nhìn từng bồn chứa pha lê trong phòng, bên trong ngâm từng nhân loại có tuổi tác cùng giới tính khác nhau.

Những nhân loại này như ngủ say ở bên trong, chất lỏng màu vàng nhạt trong suốt nhấn chìm toàn thân, có thể nhìn rõ mỗi vị trí trên thân thể bọn họ. Tất cả đều trần truồng trôi nổi trong bình, có trẻ con, nữ nhân, nam tử tráng niên, lão nhân, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau chính là nửa phần thân sau đều dữ tợn xấu xí giống yêu ma, nhìn như quái vật.

Không nghi ngờ chút nào, bọn họ đều là vật thí nghiệm của một thí nghiệm nào đó. Chỉ là hình dạng nửa người nửa thú quen thuộc này quá mức tương tự với Hoang Thần. Chẳng lẽ nói bọn họ là Hoang Thần? Hoặc là nói bọn họ bị người khác chế tác thành Hoang Thần?

Đỗ Địch An nghi ngờ không thôi, chậm rãi bước vào gian phòng, cảm giác một luồng khí lạnh phả vào mặt, tựa hồ những nhân loại ở giữa bồn chứa pha lê này lúc nào cũng có thể sẽ sống lại, da thịt của bọn họ màu vàng nhạt vì bị ngâm trong nước thuốc, không bị phân hủy nào chút nào. Nhưng chất lỏng này chỉ giống như nước đọng, không có một chút bọt khí nào, nói rõ rằng thân thể của bọn họ đã đình chỉ hô hấp, chết đã lâu. Thông qua năng lực nhìn xuyên, Đỗ Địch An có thể thấy rõ tình hình bên trong cơ thể của bọn họ, xương cốt cùng huyết nhục còn rất "Mới mẻ", không bị phân hủy. Chỉ là trái tim không hề đập, huyết dịch cũng không lưu động, hoàn toàn là tử thi.

-Là thí nghiệm Hoang Thần, hay là thí nghiệm trùng nhân?

Đỗ Địch An nghĩ đến Phòng Nghiên Cứu Ma Vật từng có thí nghiệm chế tác trùng nhân nửa người nửa quái vật, chỉ lànhững vật thí nghiệm kia có chỗ khác với Hoang Thần. Bộ phận trùng của bọn họ hoặc là trên dưới, hoặc là khoảng giữa, hoặc là cánh tay, chân, một vị trí nào đó biến thành trùng.

Mà tất cả những người này đều là nửa phần sau bị dị hoá, khiến hắn không thể không bài trừ khả năng khác. Chỉ là nếu như những thí nghiệm này thành công chính đang thai nghén Hoang Thần, như vậy có phải những Hoang Thần bên ngoài kia cũng ra đời giống thế? Lẽ nào Hoang Thần không phải người ngoài hành tinh mà là một tồn tại vũ khí được chế tạo ra trong phòng thí nghiệm? Nhưng mà địa cầu ở thời đại trước, những thí nghiệm diệt chủng nhân loại như vậy đều bịcác quốc gia cấm đoán.

Cho dù không cấm đoán, lấy kỹ thuật của thời đại trước cũng chưa chắc có thể chế tạo được. Phải biết kết hợp các bộ phận người và thú, chuyện này mang ý nghĩa khoa học kỹ thuật DNA đã đạt đến trình độ cực kỳ khủng bố. Nếu như có kỹ thuật khủng bố như thế, vậy thì chức nghiệp y dược của các quốc gia thời đại trước đã sớm phát đạt đến mức độ không thể tưởng tượng nổi. Ít nhất phần lớn bệnh ung thư đều có thể dễ dàng chữa trị được. Thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ! Nhưng mà trong ấn tượng của hắn, các quốc gia thế giới thời đại trước, ngay cả những thế gia giàu có nhất cũng không xuất hiện tồn tại có tuổi thọ vượt qua người bình thường. Lấy những tồn tại phú khả địch quốc kia mà nói, nếu như có kỹ thuật như vậy, bọn họ phải nghĩ trăm phương ngàn kế để vận dụng lên người mình, nhưng ví dụ như vậy cũng không có xuất hiện. Nhưng nếu như đâykhông phải do nhân loại thời đại trước chế tạo, lẽ nào là đám xâm lấn Địa cầu kia? Chỉ là Hoang Thần che chở nhân loại, đối lập với những kẻ xâm lấn này, sao có thể là vũ khí chúng chế ra? Những ý niệm này lấp lóe ở trong đầu Đỗ Địch An. Hắn có chút mờ mịt, trong lòng hỗn loạn tưng bừng, hắn không biết tình cảnh trước mắt này, ở trong khu vực 'Thần quốc' thống trị nhân loại cao nhất có tính là bí mật hay không, hay là bọn họ đã sớm biết? Hoặc là bọn họ cũng đang nghiên cứu những đồ vật này? Sắc mặt hắn biến đổi bất định, đứng ở cửa chậm chạp không có động tác. Amily từ lâu đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng như trời trồng ở cửa, không dám tiến vào.

Trong phòng này có ít nhất mười mấy cái bình pha lê, bên trong chứa từng tử thi quái dị ghê tởm, làm cho da đầu nàng tê dại, cảm giác núp ở sau Đỗ Địch An mới có một tia cảm giác an toàn. Chí ít so sánh với những vật người không ra người quỷ không ra quỷ này, Đỗ Địch An còn 'Hòa ái' hơn nhiều, ở trong lòng của nàng là như vậy.

Đỗ Địch An chậm rãi phục hồi tinh thần, đến tới bình pha lê gần cửa nhất. Bên trong bình chính là một thiếu nữmười bốn, mười lăm tuổi trần truồng trôi nổi bên trong, tóc ngổn ngang tung bay giống như quỷ mị, hai mắt khép hờ, cúi đầu, tựa hồ đang nhìn thẳng vào Đỗ Địch An. Đỗ Địch An ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ mỗi vị trí trên thân thể của nàng, trong lòng có nghi vấn. Những vật này là Hoang Thần? Tuy rằng cấu tạo thân thể quỷ dị của bọn họ rất tương tự, nhưng độ lớn lại sai lệch rất nhiều.

Chẳng lẽ nói sau khi bọn hắn thành hình, thân thể cũng sẽ lớn lên? Đỗ Địch An suy nghĩtrong chốc lát, không có được đáp án liền quay đầu đi tới những bình pha lê khác, từng cái từng cái một, về cơ bản không có nhiều sự khác biệt.

- Khuôn mặt người Đông Phương...

Đỗ Địch An nhìn thấy ba người có gương mặt Á Châu, một người trong đó rõ ràng là người Hoa, hai người khác giống như người trên một đảo quốc nào đó, quốc gia giặc cướp vô liêm sỉ. Tuy rằng cùng là khuôn mặt Á Châu, người phương Tây không cách nào phân biệt được, nhưng Đỗ Địch An liếc mắt đã nhìn ra rõ ràng, tỷ như đại đa số người trên đảo quốc giặc cướp nào đó đều có con mắt bé nhỏ hẹp dài, mắt một mí, phổ biến là mặt tròn, tương đối xấu xí, có lẽ vì vậy mà thích đi sửa mặt (khịa Nhật Bổn vl).

- Những người này, ngươi hẳn là biết chứ?

Đỗ Địch An quay sang Amily hỏi. Amily bị Đỗ Địch An đột nhiên mở miệng, sợ run lên, lườm hắn một cái, tức giận nói:

- Đương nhiên chưa từng thấy.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, ở trong thôn gần như không thấy gương mặt Á Châu, có thể thấy được những người này từ rất sớm đã bị bắt tới đây làm vật thí nghiệm, sở dĩ không bị phân hủy, hơn nửa cũng là có quan hệ với chất lỏng màu vàng nhạt này. Trầm ngâm chốc lát, Đỗ Địch An nhìn đằng saubình pha lê còn có lối ra, lúc này cũng không lại nơi này, quay sang Amily bĩu môi nói:

- Chạy đến phía trước xem.

Amily đã sớm đã muốn rời đi rồi, thấy Đỗ Địch An còn muốn đi về phía trước, vẻ mặt lập tức đau khổ, trong lòng âm thầm cầu khẩn hi vọng phía trước không gặp đồ vật khủng bố như vậy nữa. Thông qua quét hình vai phải, cửa kim loại mở ra, Đỗ Địch An cùng Amily cùng đi vào, Halysha theo sát đằng sau Đỗ Địch An như hình với bóng.

Phía sau cửa là mộthành lang, phóng tầm mắt nhìn, dài khoảng hơn hai mươi mét, tương đối rộng rãi, không có thi thể, điều này làm cho Amily thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh nàng đã bị một vài bức ảnh trên hành lang hấp dẫn.