← Quay lại trang sách

Chương 992 Tinh Đồ

Đỗ Địch An cũng đang quan sát những "Khung ảnh" này, nói là khung ảnh, bên trong lại trông rất sống động, phảng phất như không phải ảnh chụp, ngược lại giống như một loại tranh vẽ tay cực kỳ chân thực được vẽ trực tiếp trên tường.

Một số bức tranh vẽ Hoang thần, một số vẽ Hoang Trùng, một số thì là Thất Tinh Bắc Đẩu cùng với Thái Dương hệ. Dưới ánh sáng mờ ảo với những tông màu khác nhau trong hành lang, các ngôi sao trong Thái Dương hệ bao quanh Mặt Trời sống động như thật, Mặt trời đỏ rực như lửa tỏa ra nhiệt khí, phảng phất là một Mặt Trời chân chính treo trên tường. Đỗ Địch An theo hành lang chậm rãi đi đến, ánh mắt đảo qua những bức vẽ này, trong lòng tràn ngập chấn động, nhưng nhiều hơn chính là hoang mang.

Trong bức họa kia có tình cảnh Hoang thần ác chiến cùng Hoang Trùng, chỉ là Hoang Trùng kia cũng không phải Hoang Trùng phổ thông trong hang động mà là thủy tinh Hoang Trùng toàn thân trắng như tuyết kia. Trong đó có một bức họa, những Hoang Trùng này quấn quanh một vị Hoang thần đến nỗi khiến cho người nghẹt thở, quấn trên chân, trên tay, mà lúc này trong tay Hoang thần lại cầm lấy một Hoang Trùng khác, trong miệng còn có nửa khối dường như là huyết nhục Hoang Trùng. Mà ở một bức họa khác, trên Hoang thần lại bị vài con Hoang Trùng từ ngực, từ gáy chui ra, tựa hồ là bị phá vỡ từ trong ra ngoài, hiển nhiên là bị Hoang Trùng đánh chết. Từ bức tranh này mà nhìn, hai bên hiển nhiên là đối thủ.

- Hoang thần...

Amily nhìn trên tường, trong mắt mê man. Từ nhỏ đến lớn trong nhận thức của nàng Hoang thần là vĩ đại nhất, cũng là độc nhất vô nhị, nhưng mà nơi này lại có mấy Hoang thần khác nhau, mỗi một khuôn mặt đều kinh diễm vô song, nói là hoàn mỹ cũng không quá đáng, hoàn toàn không giống khuôn mặt sinh trưởng tự nhiên, không có một chút tỳ vết, lại giống như là Thượng Đế dùng công bút đao điêu khắc ra, hoàn mỹ vô khuyết, khí chất cũng khác nhau.

Đỗ Địch An từ từ đi tới quan sát, chờ đi tới phần cuối hành lang, bỗng nhiên hắn bị một bộ tinh đồ hấp dẫn. Bộ tinh đồ này khác với tinh đồ trước, những tinh đồ khác bao gồm cả Thái Dương hệ cũng không thiếu hành tinh xoay quanh, nhìn qua cực kỳ mênh mông. Nhưng tinh đồ này lại như một bức tranh thái cực, chỉ có hai hành tinh nhưng không phải một đen một trắng, mà là một lam một đỏ. Ở khoảng cách cực xa giữa hai hành tinh có những đốm sáng giống như ngôi sao, quỹ tích của hai hành tinh này đối lập lẫn nhau. Đỗ Địch An bị này tấm tinh đồ này hấp dẫn là bởi vì ở trong nhận thức của hắn tựa hồ không có tinh hệ đặc thù như thế.

Hắn nhìn một lúc, dần dần thu hồi ánh mắt, âm thầm vẽ lại bức tranh, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn các bức tranh khác bên trong hành lang, cũng ghi nhớ trong lòng, sau đó tiếp tục đi lên phía trước. Phần cuối hành lang là cánh cửa thứ tư, Đỗ Địch An quét hình xác nhận, sau cánh cửa là một con đường âm u.

Đỗ Địch An lần thứ hai để Amily đi phía trước làm đá dò đường. Nếu như chạm phải mưu kế gì thì mình cũng có thể phản ứng kịp thời. Đi trong con đường âm u không bao lâu, phía trước là một cầu thang xoắn ốc hướng lên trên. Theo cầu thang đi lên Đỗ Địch An nhìn thấy một phòng khách tương đối trống trải, vẫn là kết cấu kim loại màu bạc lạnh lẽo, nhưng ở đằng sau mái vòm kim loại, Đỗ Địch An lại nhìn thấy một tầng đất đá. Trong lòng hắn hơi động, hồi tưởng lại độ cao trước mình đã đi lên, chẳng lẽ nói giờ phút này hắn đã đứng ở vị trí hẻm núi đầu thôn rồi sao?

Hắn lập tức dùng năng lực nhìn xuyên quan sát bốn phía, mặc kệ thế nào, bên ngoài có tầng đất đá liền nói rõ có hi vọng rời khỏi. Tìm một lúc, Đỗ Địch An vẫn không tìm được đường ra, trái lại nhìn thấy mấy cửa sổ thủy tinh vô cùng lớn, chỉ là chất liệu khẳng định không phải pha lê, có pha lê nào có thể thừa nhận trọng lượng mấy chục tấn tầng tầng đất đá ở bên trên?

Đỗ Địch An phóng thích ma thân, đi tới trước mấy khối pha lê trong suốt, vung vẩy lưỡi dao sắc chém tới. Lưỡi dao chém vào thủy tinh phát ra âm thanh sắc bén giống như móng tay cào vào thủy tinh. Amily che lỗ tai, kinh hô một tiếng. Đỗ Địch An nhìn pha lê không chút sứt mẻ nào, hơi nhíu mày, vung băng trảo vỗ tới, oành oành, liên tục cào lên trên pha lê nhưng vẫn không lưu lại vết tích gì. Hắn ngẩn ra, bỗng nhiên phản ứng lại, hận không thể cho mình một cái tát. Nếu như đây là phi thuyền, như vậy thì đoán chừng pha lê nhìn như dễ dàng bị phá hỏng này chính là đồ vật cứng rắn nhất trên thuyền, thậm chí còn cứng rắn hơn kim loại bên cạnh. Hắn mở ma thân ra, từ bỏ rồi tiếp tục công phá, sau đó quay đầu đánh giá bốn phía. Rất nhanh hắn đã tìm được một lỗ thủng lớn chừng hạt đậu ở một góc tường, tựa hồ là sử dụng để tịnh hóa không khí. Bên trong có đường ống phức tạp nối tiếp nhau, được bao quanh bởi ống kim loại. Đỗ Địch An lập tức đưa tay, lần thứ hai kích thích ma thân, vung vẩy băng trảo nện vào lỗ nhỏ. Oành một tiếng, lỗ nhỏ chôn đường ống kim loại phức tạp bị một quyền của Đỗ Địch An đập trúng, lập lức hơi hõm vào trong.

Đỗ Địch An thấy có hi vọng, lập tức nhanh chóng ra quyền, băng trảo không có chút cảm giác nào, toàn lực oanh kích. Toàn bộ vách tường kim loại cùng sàn nhà kim loại dưới chân tựa hồ cũng khẽ run, thông qua mấy khối pha lê trong suốt có thể nhìn thấy đất đá nham thạch bên trên cũng đang rung động.

Oành một tiếng, lỗ nhỏ ở vách tường kim loại sụp vào trong, Đỗ Địch An vung băng trảo đẩy ra, rút hết đường ống kim loại bên trong ra ngoài, sau đó nắm lấy mặt tường kim loại đã bị nứt, dùng sức kéo dọc theo vết nứt. Kim loại cứng cỏi này ở trong tay hắn lại giống như một khối da trâu cực kỳ dai dẳng, bị xé ra từng chút một. Thời điểm xé được một nửa, bên trong tường lộ ra một đường ống có đường kính 30cm, Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười.

Thông qua năng lực nhìn xuyên từ lâu hắn đã nhìn thấy, đằng sau đường ống này dẫn ra bên ngoài. Trong đường hầm bên ngoài thôn, Plymouth mang theo mười mấy thành viên đội săn bắn lẳng lặng chờ đợi, không bao lâu sau đã đến giờ, hai vị hoang vệ canh giữ cửa đẩy tảng đá ra, nhìn theo bóng lưng mấy người Plymouth đi ra ngoài săn bắn. Sau khi bước ra khỏi đường hầm, Plymouth dẫn cả đội đi dọc theo đường hầm trong núi, mới ra khỏi hẻm núi, bỗng nhiên có mấy tảng đá rớt xuống, suýt nữa đập trúng hắn. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhìn thấy là đá rơi tự nhiên mới thu hồi ánh mắt. Một người bên cạnh thấp giọng nói:

- Vừa ra khỏi cửa đã suýt chút nữa bị thương, lần này chúng ta sẽ không bất ngờ gì chứ?

- Ngươi lo lắng cái gì, đại thần cúng tế bói toán còn có thể sai?

Bên cạnh có người nói.

- Đúng vậy.

Người này không dám nghi vấn đại thần cúng tế, chuyển đề tài nói:

- Người ngoại lai kia không ở đây, chỉ dựa vào chúng ta thật sự có thể bắt được nhiều cá như vậy sao?

Plymouth thấy hắn nói vậy liền gật gù, nói:

- Đỗ tiên sinh đã giao phương pháp lại cho ta rồi, đến lúc đó ngươi nghe ta chỉ huy là được.

- Lại nói, Đỗ tiên sinh cùng Thần Nữ vào trong Địa Long Động lâu như vậy, cũng không biết thế nào rồi.

- Xuỵt, đi ra ngoài, có thể im lặng thì im lặng, cẩn thận thu hút những thứ không tốt!