Chương 993 Tiến Lên
Trên hẻm núi, Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn mấy người Plymouth rời đi, bọn họ ở trong Địa Long Động quá lâu, những thôn dân khác đã rời đi từ lâu, từng người trở về cuộc sống trước đây của mình. Mất đi sự tồn tại của hắn cũng sẽ không có ai để ý, mà hắn cũng muốn rời khỏi nơi này. Đối với hắn mà nói đây chỉ là một khúc nhạc dạo trong nhân sinh của hắn, hành trình mới vẫn còn phải tiếp tục. Ở bên cạnh hắn, Amily nhìn hẻm núi dưới chân sợ hãi không thôi, vừa nãy nàng đạp trúng mấy khối đá lỏng lẻo đã suýt nữa ngã xuống, may là Đỗ Địch An giữ lại kịp thời. Nàng quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Đỗ Địch An, tâm tình hơi phức tạp, nói:
- Vì sao lại cứu ta?
- Cứu ngươi?
Đỗ Địch An nhìn về phía nàng:
- Coi như ta không kéo ngươi, lấy độ cao nơi này cũng đủ đủ ngã chết ngươi, ngươi đã không phải ngươi của trước đây nữa rồi. Cố gắng thích ứng sức mạnh trong cơ thể ngươi đi.
Amily hơi run, lúc này mới nghĩ tới mình đã khác trước đây rất nhiều, bị Đỗ Địch An ép buộc ăn Hoang Trùng trong hang động, thân thể của nàng đã thoát thai hoán cốt, có sức mạnh phi phàm, nàng có thể nhìn thấy ở chỗ xa vô cùng, cũng có thể nghe thấy mấy người Plymouth xì xào bàn tán trong hẻm núi. Thân thể cường đại như vậy, chính như Đỗ Địch An đã nói, trong thời gian ngắn còn chưa thích ứng được. Chỉ là nghĩ tới sức mạnh mạnh mẽ này là bị Đỗ Địch An bức bách mới có được, trong lòng nàng có tư vị không nói ra được, sinh sống ở vùng hoang dã nguy cơ tứ phía này, nàng còn rõ ràng giá trị của sức mạnh hơn Đỗ Địch An.
Giờ khắc này từ lâu nàng đã không còn cảm thấy những Hoang Trùng kia khó nuốt nữa rồi. Trong khoảng thời gian này, nàng đã ăn quen Hoang Trùng, thậm chí có chút thích cảm giác thân thể biến hóa sau khi ăn Hoang Trùng. Nhưng mà nàng biết, chính mình so sánh với Đỗ Địch An còn có một khoảng cách rất dài, chỉ riêng tốc độ Đỗ Địch An lúc chiến đấu với Hoang Trùng đã để mắt nàng không kịp nhìn, không cách nào bắt được.
- Ngươi dự định... Rời khỏi nơi này sao?
Amily hơi cắn môi, thấp giọng hỏi. Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn phía xa xa, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên, coi như ta muốn ở lại, các ngươi cũng sẽ không hoan nghênh ta.
Amily liếc mắt nhìn gò má thiếu niên này, trong lòng thấp thỏm, hỏi:
- Vậy ngươi muốn đi đâu?
- Đến một nơi có hi vọng.
Mắt Đỗ Địch An nhìn về phía trước nói:
- Thế giới này rất lớn, chỗ ngươi ở quá nhỏ, nếu như có cơ hội, ngươi cũng có thể đi dạo khắp nơi trên thế giới bên ngoài. Nhưng mà, tiền đề là ngươi có đủ sức mạnh để phiêu bạt, Thần Bích các ngươi muốn đi cũng chỉ là một cái lồng sắt lớn. Địa phương giống như Thần Bích còn có rất nhiều, thậm chí còn có Thần Quốc, đó là địa phương chuyên môn thống trị lồng sắt, là lồng sắt to lớn nhất hiện nay.
- Rất nhiều Thần Bích? Còn có Thần Quốc?
Amily bị Đỗ Địch An dọa cho khiếp sợ.
- Đây là những gì mà bản thân ta biết, ngươi đi càng nhiều nơi sẽ biết được càng nhiều, có thể ở trên Thần Quốc còn có địa phương to lớn hơn cũng không biết chừng.
Đỗ Địch An không ẩn giấu tin tức của mình chút nào, nói toàn bộ cho nàng. Amily kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, đột nhiên hỏi:
- Tại sao lại nói lồng sắt? Lẽ nào ngươi không muốn ở trong Thần Bích sao, lúc này bên ngoài có nhiều hoang thú như vậy, lúc nào cũng có thể chết đi, sống ở Thần Bích an toàn hơn không tốt sao.
- Không có chỗ nào vĩnh viễn an toàn, huống hồ đe dọa nhân loại không chỉ là hoang thú, còn có đồng loại của mình, giống như các ngươi cảm thấy ta là kẻ địch vậy.
Đỗ Địch An nhìn nàng nói:
- Người nơi này của các ngươi quá ít, mà ngươi cao cao tại thượng, gặp ít người, chờ các ngươi đi tới Thần Bích sẽ thấy được mỗi người đều muốn cao cao tại thượng, được người khác hầu hạ. Nhưng có mấy người từ nhỏ đã không thể cao cao tại thượng, nhưng hắn lại có kỳ vọng này, vậy cũng chỉ có thể thông qua một số thủ đoạn để đạt được. Hoặc là là phương thức chính quy, hoặc là phương thức không chính quy, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
- Nói tiếp, phương thức không chính quy đều là đường tắt, đường tắt này ẩn giấu trong từng bước của phương thức chính quy, vừa rõ ràng vừa lén lút. Ban ngày cùng đêm đen, chỉ có ban ngày sẽ không thể gọi là là một ngày, chỉ có thể tính nửa ngày.
Amily ngớ ngẩn, cảm giác đồ vật Đỗ Địch An nói tới rất khó có thể lý giải được, nhưng lại cảm thấy có chút đạo lý. Chỉ là bản năng của nàng không muốn tán thành, bởi vì nàng biết, phương thức không chính quy nhất định là tàn khốc, đáng ghê tởm.
- Chúng ta không tới được Thần Bích, tuy rằng ngươi nói có rất nhiều Thần Bích, nhưng một cái chúng ta cũng không biết.
Amily yên lặng cúi đầu, tâm tình có chút mất mát. Đỗ Địch An lẳng lặng nói:
- Ta nói rồi, lúc ta rời đi sẽ giao bản đồ đi tới Thần Bích cho các ngươi, ta giữ lời nói. Mặt khác chờ sau khi ta rời khỏi đây, ngươi hãy trở về đi, tác dụng con tin của ngươi đã hết rồi, tiếp tục theo ta chỉ có một con đường chết, vực sâu khu vực này coi như là ta cũng có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nếu như mang theo ngươi, ngươi chắc chắn phải chết!
Amily bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn to hai mắt, tỏ vẻ khó mà tin nổi nhìn hắn:
- Ngươi, ngươi thả ta rời đi?
- Ngươi không muốn sao?
- Không không không, ta đồng ý, ta đồng ý!
Amily liên tục xua tay, suýt nữa lại té ngã, nàng chỉ lo Đỗ Địch An đổi ý, vội vàng nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết chuyện ngươi rời đi, ta sẽ giữ bí mật.
- Không cần.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Chờ lúc ngươi trở lại, ta đã sớm rời khỏi nơi này rồi, coi như ngươi nói với Đại Thần Cúng Tế cũng không sao cả. Đối với ta mà nói, đây chỉ là ta một quán trọ, sau khi nghỉ ngơi sẽ rời đi, có thể sẽ không gặp nhau lần nào nữa.
Amily ngớ ngẩn, nhìn vẻ mặt bình tĩnh Đỗ Địch An của, đột nhiên cảm thấy thiếu niên này không giống với ấn tượng lúc trước của mình. Nàng biết Đỗ Địch An nói thật lòng, lấy sức mạnh của Đỗ Địch An, cũng không cần thiết phải lừa dối nàng, chỉ là phần hạnh phúc cùng hi này tới quá đột nhiên rồi. Nàng từ lâu đã chuẩn bị tốt việc phải chết, thậm chí còn đang suy nghĩ sau khi Đỗ Địch An dẫn nàng rời khỏi nơi này, làm sao để tạo ra động tĩnh ở nơi hoang dã, dẫn dụ hoang thú tới đồng quy vu tận với Đỗ Địch An, nhưng bây giờ lại được Đỗ Địch An thả đi như thế, nàng không có chút tâm lý chuẩn bị nào.
- Ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta, báo thù cho ngươi?
Amily nhìn chằm chằm vào hai mắt Đỗ Địch An hỏi.
- Báo thù?
- Đại thần cúng tế dùng chùm pháo mai phục ngươi, đây cũng là chủ ý của ta. Chẳng lẽ ngươi không căm thù ta?