Chương 994 Rời Đi
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Nếu ta không chết cũng không bị thương, tại sao phải hận ngươi? Tuy rằng ngươi nói nhiều, ồn ào, nhưng giết ngươi đối với ta có ích lợi gì? Bây giờ ta đã thoát hiểm rồi, việc lúc trước cũng có thể xóa bỏ, chỉ mong sau này các ngươi đừng tiếp tục trêu chọc ta là được.
Amily nhìn Đỗ Địch An nói nhẹ như gió, hơi há mồm muốn nói gì đó, lại ngừng lại, nàng vẫn là không cách nào tin tưởng Đỗ Địch An sẽ tốt vụng như vậy. Phải biết bên trong Địa Long Quật, nàng đã nhìn thấy rõ bộ mặt của người đàn ông này rồi. Dùng chính mình làm đá dò đường không chút lưu tình, không có chút nào để ý đến mình sống hay chết, lãnh huyết tàn khốc, nhưng hiện tại lại thả mình đi dễ dàng như vậy? Tâm tư nàng chuyển động, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong mắt loé ra một tia lạnh lùng, cúi đầu không nói, không mở miệng nói ra chuyện này để tránh làm cho Đỗ Địch An tức giận, hại đến tính mạng mình. Đỗ Địch An lấy ra một ống kim loại từ trong túi sau lưng, bên trong là giấy bút, hắn ngồi dưới đất, lấy ra một tấm da dày trải lên mặt đất, nhanh chóng vẽ ra một tấm địa đồ, sau đó đứng lên giao cho Amily, nói:
- Đây chính là con đường đi tới Thần Bích nơi ta sinh hoạt, toà Thần Bích này của chúng ta tên gọi Sylvia, là nên Hoang thần nơi đó của chúng ta.
Amily tiếp nhận địa đồ, liếc mắt nhìn, sau đó cất đi. Đỗ Địch An nhìn nàng không có một chút vui mừng nào, nhất thời đoán được tâm tư của nàng, khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi không cần lo lắng bản đồ này là giả, sẽ dẫn bọn ngươi tới một nơi nào đó nguy hiểm. Theo ta được biết, lúc trước thời điểm các ngươi đòi ta địa đồ, hẳn là có biện pháp thăm dò đi. Ngay cả vật như pháo lazer các ngươi cũng có, ta suy đoán hẳn là các ngươi còn có một số đạo cụ điều tra đặc biệt khác. Nếu như các ngươi lo lắng bản đồ là giả, có thể phái người trước tiên đi thăm dò một chút, dù sao, thời gian các ngươi có thể ở lại nơi này không còn nhiều rồi, sớm muộn cũng cần di chuyển. Đương nhiên nếu như ngươi vẫn hoài nghi, cũng có thể xé bản đồ này đi.
Amily ngớ người, không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ biết hết tâm tư của nàng, hơn nữa còn nói thẳng ra như vậy. Quả thực nàng vừa nghĩ đến khả năng Đỗ Địch An đưa nàng địa đồ là âm mưu, nhưng Đỗ Địch An đã rõ nói ra rồi, mà còn nói đúng ý nghĩ trong lòng nàng. Vốn nàng dự định sau khi trở về trước tiên sẽ dò xét bản đồ này là thật hay giả, nếu như là thật mới di chuyển, nếu như vậy sẽ không có nguy hiểm diệt tộc.
- Tại sao ngươi đồng ý đưa địa đồ cho ta? Lẽ nào trong Thần Bích kia có nguy hiểm gì đang đợi chúng ta?
Amily nhìn Đỗ Địch An, muốn có được một đáp án. Nàng cũng sợ lời này sẽ chọc thủng tâm tư Đỗ Địch An, làm hắn tức giận, nhưng nàng vẫn muốn có một đáp án chân thực, dù sao bọn họ chỉ có thể phát hiện Thần Bích này là thật hay giả, nhưng lại không cách nào dò xét bên trong có nguy hiểm gì. Đỗ Địch An yên lặng, khẽ cười khổ, nói:
- Lúc trước ta cho ngươi ấn tượng rất xấu hay sao, cần hoài nghi như thế? Hay ngươi vốn tính cách đa nghi? Dù sao ta cũng đã thực hiện lời hứa của mình, nếu như ngươi lo lắng thì xé địa đồ ra, coi như ta chưa cho.
Amily nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, hơi trầm mặc, nói:
- Cái này ta sẽ nghiệm chứng, mặc kệ thế nào, ngày hôm nay ngươi không giết ta, tương lai nếu như có cơ hội, ta cũng sẽ cứu ngươi một lần.
- Hiểu được tri ân báo đáp là chuyện tốt, nhưng đáng tiếc ngươi không có cơ hội này.
Đỗ Địch An nhìn sắc trời phát sáng mông lung một chút, nói:
- Ta cũng nên đi rồi, nếu như ta có thể còn sống trở về, hi vong chúng ta còn có thể gặp lại.
Amily nhìn Đỗ Địch An chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm giác thấy phán đoán của mình lúc trước đối với người này sai rồi, trong lòng nàng có chút hổ thẹn, không nhịn được hỏi:
- Ngươi lẽ nào thật sự muốn đi tìm biện phải giải cứu người yêu của ngươi hay sao?
- Đương nhiên, nếu không phải vậy sao ta phải đi tới nơi này?
Ánh mắt Đỗ Địch An rơi lên người Helisha trên người, trong con ngươi chỉ còn lại sự ôn nhu cùng với một tia tiếc nuối.
- Đáng tiếc, ở nơi này của các ngươi không có phương pháp cùng manh mối nào, ta chỉ có thể đến chỗ xa hơn để tìm kiếm.
Amily nhìn vẻ nhu tình trên mặt Đỗ Địch An, hơi cắn môi, không nói gì nữa. Chuyện nên bàn giao Đỗ Địch An cũng đã bàn giao rồi, hắn quay sang Helisha nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nhỏ nhẹ thổi tới, sườn xám màu tím của Helisha hơi xốc lên, lộ ra chân nhỏ trắng như tuyết, phong cảnh đẹp hơn tranh vẽ, nàng yên tĩnh như nước. Đỗ Địch An nắm lấy nàng, hô một tiếng, trên lưng triển lộ ra ma dực, thả người bay đi, trong nháy mắt đã đến một hẻm núi bên cạnh rừng rậm, biến mất khỏi tầm mắt của Amily, mà sau khi bao vào trong rừng rậm, vẻ ôn hòa trên mặt hắn cũng dần dần tản đi, khôi phục sự lạnh lùng trước sau như một.
Vèo!
Bên trong vùng rừng rậm, Đỗ Địch An cùng Helisha một trước một sau nhanh chóng bay về phía trước, hắn vận dụng năng lực nhìn xuyên, nhìn hoàn cảnh phía trước cùng hay bên trái phải, để tránh khỏi bị ma vật mai phục đánh lén. Đi được bốn, năm dặm, Đỗ Địch An đã gặp phải một con mãng xà, mãng xà bình thường đều có không độc, nhưng con mãng xà này toàn thân là hoa văn, miệng rắn mở ra, một luồng khí tức tanh hôi bay ra, khiến cho đầu người choáng váng, vừa nhìn đã biết ẩn chứa kịch độc.
Đỗ Địch An không dám khinh thường, tiến vào trạng thái ma thân, thân thể xoay tròn trên không, giống như cái dùi cực tốc đánh tới, phốc phốc phốc mấy tiếng, toàn bộ đầu cùng thân thể to lớn của con mãng xà đang quấn lấy đại thụ này bị Đỗ Địch An cắn nát trong nháy mắt. Đỗ Địch An không dừng lại một chút nào, tiếp tục tiến lên phía trước, tranh thủ rời khỏi nơi đây.
Tuy rằng hắn tin tưởng Amily sẽ không để cho đại thần cúng tế đến truy sát, nhưng hắn nhưng không có thể bảo đảm đại thần cúng tế sẽ không có tâm tư truy sát hắn. Dù sao người này không giống Amily, chưa có kinh nghiệm, tâm tư đơn thuần, dễ dàng tin tưởng người khác. Không bao lâu sau, Đỗ Địch An đã từ bên trong vùng rừng rậm lao ra, trên đường có chém giết vào con ma vật nghỉ lại trong rừng rậm, nhưng đều là Nội Hoang cấp, vừa đối mặt đã bị hắn trực tiếp thuấn sát, sự khủng bố của Cát Liệt Giả lại một lần nữa được thể hiện. Cho dù ma ngân của những chúa tể khác có thể chém giết những ma vật này nhưng cũng cần phí chút sức lực, chỉ có ma vật công kích cực hạn giống như Cát Liệt Giả mới có thể trong nháy mắt bùng nổ ra sức phá hoại lớn nhất, thuấn sát kẻ địch.
Sau khi rời khỏi rừng rậm, Đỗ Địch An giảm tốc độ xuống, thời khắc bảo tồn thể lực, tiếp tục chạy về phía trước. Nửa ngày sau, Mặt Trời lộ ra, chính là vào buổi trưa, thời điểm ánh nắng mãnh liệt nhất trong ngày, nhưng Đỗ Địch An không cảm giác được một tia ấm áp nào, sương mù trên trời quá nồng, ánh mặt trời thoát ra được vài tia, cũng không chiếu rọi vào đến phế tích. Trải qua nửa ngày chạy trốn, hắn cảm thấy đằng sau sẽ không có truy binh tới đây nữa, lấy sức mạnh tộc nhân của Amily sẽ không đuổi được xa như vậy, hắn một đường vượt núi băng đèo, chạy qua một số đừng sắt phế tích, cùng với mấy gian nhà hoang tàn, đi tới một mảnh phế tích càng lớn hơn. Khu phế tích này từ lâu đã mọc đầy cỏ dại, nhưng ngờ ngợ có thể nhìn thấy được đây đã từng là một tòa thành thị.