Chương 995 Thâm Uyên Hành Tẩu Giả
Đỗ Địch An đẩy cỏ dại ra, ở trong bụi cỏ tiến lên. cỏ dại này cao gần ba mét, che lâp toàn thân hắn cùng Helisha, tầm nhìn hoàn toàn bị kẹt lại. Cũng may Đỗ Địch An có thể sử dụng nhiệt cảm giác phản ứng quan sát cảnh vật chung quanh. Bình thường mỗi một khoảng cách đều sẽ nhìn kỹ lại một lần, năng lực thấu thi quá tiêu hao nhãn lực cùng thể lực, nhưng khi đạt được khoảng cách lại quay lại quan sát cảnh vật đằng sau, làm như vậy nhiều lần có thể đảm bảo an toàn lớn. Thông qua thấu thị, theo kiến trúc nền móng của tòa nhà, Đỗ Địch An biết mình đang đi trong một con phố bỏ hoang, chung quanh là hai dãy nhà, có điều phòng ốc đã bị phá nát từ lâu, chỉ còn lại xi măng bê tông chôn dưới đất. Chỉ là từ bên ngoài nhìn lại, hoàn toàn không nhận ra đây là một lối đi, mà là một mảnh rừng rậm hoang vu cỏ dại rậm rạp, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một hai bộ hài cốt to lớn ở trong bụi cỏ.
Những bộ hài cốt này rất lớn, có bộ cao đến bốn, năm mét. Có bộ nằm sấp dài đến hai, ba mươi mét giống như bò sát, vừa giống như Cự Long. Không khó để nhìn ra nó cũng đã từng là ma vật cực kỳ hung hãn, nhưng bây giờ đã hóa thành xương khô ở trong bụi cỏ hoang vu này, trở thành nơi nghỉ chân cho côn trùng cùng quái điểu.
Vèo! Trong bụi cỏ bỗng nhiên có một cái bóng đen nhảy ra ngoài, màu lông giống như cỏ dại, có đốm như báo săn, nhưng thân thể cực kỳ mảnh mai, há mồm tuôn ra một mùi tanh hôi, cắn về phía bả vai của Đỗ Địch An. Đỗ Địch An thông qua nguồn nhiệt phản ứng đã sớm chú ý tới con ma vật này, đẳng cấp đi săn chỉ khoảng chừng sáu mươi, tương đương với Khai Hoang Giả bình thường. Hắn không hề né tránh, thời điểm nó mai phục cũng đồng thời mai phục lại nó. Oành! Cánh tay phải nhanh chóng vung ra, ý nghĩ hơi chuyển động một chút, trước mắt đã có Hàn Quang xẹt qua. Sau một khắc, đầu con ma vật hung hãn cắn về phía vai hắn giống như vỏ trứng vỡ ra, óc nứt toác, cánh tay phải trực tiếp nhập vào trong thân thể nó, khiến thân thể nó rơi trên mặt đất, không hề co giật cùng kêu rên thảm thiết, trong nháy mắt mất mạng.
Đỗ Địch An vẩy vẩy cánh tay của mình, rũ bảo máu tươi cùng bộ não của con vật đang dính trên tay, tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước. Chờ sau khi đi được bốn, năm dặm mới khôi phục tốc độ bình thường.
- Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.
Đỗ Địch An quay đầu nói với Helisha. Mặc dù biết Helisha sẽ không đáp lại, nhưng hắn đã quen nói chuyện cùng với nàng. Sau khi nói xong, Đỗ Địch An nhìn lướt qua chung quanh, nhìn thấy vài con ma vật thể chất thấp hơn đang nghỉ ngơi trong bụi cỏ, cách hắn khá xa, không cần thiết phải để ý tới. Thấy nơi đây vẫn tính là an toàn, lúc này Đỗ Địch An mưới tìm một viên đá ở gần đó ngồi xuống, từ trong túi đeo lưng lấy ra một đoạn huyết nhục hoang trùng, sau khi cắt ra liền đút cho Helisha.
Nhìn nàng sau khi ăn xong, hắn lấy ra thịt sườn của một con hổ rừng mà hắn đã giết ở trên đường trước đó. Trong đông đảo ma vật, có một số huyết nhục ma vật là có thể ăn được, giống như lam ngư trong hồ màu xanh lam trước đó. Tuy rằng bên trong thịt cá ẩn chứa không ít bức xạ hạt nhân, ăn xong sẽ có một chút ảnh hưởng đối với thân thể, nhưng ở trong vùng hoang dã này, mạng nhỏ lúc nào cũng có thể bị lấy mất, sao còn có thể bận tâm đến chút phóng xạ ấy.
Đỗ Địch An không dùng lửa nướng thịt, để tránh khỏi tỏa ra mùi quá mãnh liệt. Hắn cắt miếng sườn hổ ra thành từng miếng dài bằng ngón tay, ném từng cái vào trong miệng rồi nhai nuốt. Miệng hắn đầy mùi máu tanh, ăn vào có chút gay mũi, nhưng ăn nhiều rồi, trái lại cảm thấy có chút ngọt ngào cùng mỹ vị. Sau khi ăn sống hơn nửa khối sườn hổ, Đỗ Địch An cảm thấy lạnh bụng, nhưng toàn thân lại khôi phục rất nhiều khí lực. Hắn nhìn sắc trời một chút, còn không tới bốn tiếng, màn đêm sẽ buông xuống.
- Màn đêm sắp buông xuống, chúng ta tranh thủ chạy nhanh hơn một chút.
Đỗ Địch An nói với Helisha. Helisha lẳng lặng ngồi, không hề mở miệng. Đỗ Địch An nói xong liền đứng lên, mang theo nàng tiếp tục đi. Sau khi đi được hơn một giờ, Đỗ Địch An ra khỏi rừng rậm, phía trước là một mảnh bình nguyên, tầm nhìn trong nháy mắt trở nên trống trải. Nhìn thoáng qua đã thấy trên vùng bình nguyên chồng chất mấy chục bộ hài cốt, có lớn có nhỏ, có hoàn chỉnh, có ngổn ngang, trong đó còn có một con bò sát dài hơn sáu mét đang chầm chậm bò ngang. Vật này tựa hồ cũng nhìn thấy Đỗ Địch An rồi, nó nghiêng đầu lại. Đỗ Địch An chưa từng nhìn thấy con ma vật này trên sách ma vật. Trên thực tế, sau khi đi tới khu vực thâm uyên, có rất nhiều ma vật hắn chưa từng nhìn thấy trong ghi chép của sách ma vật, chỉ có thể dựa vào nguồn nhiệt phản ứng để phán đoán.
Ở thời điểm con ma vật này nhìn lại, Đỗ Địch An đã nhìn thấy nguồn nhiệt phản ứng trong cơ thể nó, chỉ là cấp độ Khai Hoang Giả, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn như cũ không dám khinh thường. Dù sao có ma vật biết cách ẩn giấu nguồn nhiệt phản ứng, thậm chí có một số ma vật ở trạng thái chiến đấu, nguồn nhiệt phản ứng cùng với trạng thái bình thường hoàn toàn là một trời một vực. Hắn lẳng lặng đứng, mắt nhìn ma vật kia từ từ trèo lên. Nó trèo lên rất nhanh, nhưng cũng chỉ là cấp độ Khai Hoang Giả. Đỗ Địch An yên tâm lại, nhanh chóng lao ra, cánh tay phải vung vẩy, oành vùng một tiếng, lập tức chặt đầu con ma vật này, vứt thân thể nó ra xa bảy, tám mét.
Đỗ Địch An vẩy vẩy máu tươi trên cánh tay, không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Nơi này là bình nguyên, nếu như vô tình gặp ma vật khác, hắn sẽ lập tức bại lộ. Nhưng cũng may hắn có thể sớm nhìn thấy những ma vật khác. Khi màn đêm buông xuống, Đỗ Địch An đã vượt qua vùng bình nguyên kia từ lâu, đi tới rồi một vùng rừng rậm khác. Hoàn cảnh ở Ngoại Bích, ngoại trừ bình nguyên cùng tùng lâm thì chính là rừng rậm, hoặc là đầm lầy cùng với vùng đất đen không có một ngọn cỏ.
- Phù, chúng ta nghỉ ngơi ngay tại đây đi.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn rừng rậm trước mắt. Nếu như không phải sắc trời sắp tối rồi, hắn thực sự không muốn nghỉ ngơi qua đêm trong vùng rừng rậm này. Với kinh nghiệm của hắn, trong vùng rừng rậm buổi tối là nguy hiểm nhất, nguyên nhân là vì ở trong rừng, trời mưa xuống có thể giữ được lượng lớn nước mưa, đồng thời che chắn ánh mặt trời, hạ thấp tốc độ nước đọng bốc hơi. Vì lẽ đó, bên trong đại đa số vùng rừng rậm đều có nguồn nước tồn tại. Mà địa phương có nguồn nước, sẽ có người phục kích.