Chương 996 Xung Đột
Đỗ Địch An không tiến sâu vào, tuy rằng lúc này mới khoảng bốn giờ, nhưng bởi vì bầu trời vẫn dày đặc sương mù cho nên làm cho sắc trời đã lờ mờ, có cảm giác màn đêm sắp buông xuống. Hắn mang theo Helisha nhảy lên trên một gốc cây đại thụ, kiểm tra hoàn cảnh chung quanh một lần. Phía trước cùng bên trái hai ngàn mét có nguồn nhiệt phản ứng, là ma vật loại nhỏ không đáng để lo.
Hắn mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra hành thi phấn rắc chung quanh cành cây cùng với dưới gốc cây, sau đó dùng chiến đao khoét một cái rãnh trên cây, có thể chứa được hai người hắn cùng với Helisha, coi như chỗ nghỉ đêm nay.
Hắn vặt một vào chiếc lá cắm xen kẽ với cành cây, làm thành một cánh cửa lá cây. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hắn cùng với Helisha trước sau tiến vào hốc cây, lấy lá ây che lên cửa, chuẩn bị cứ như vậy đợi đến bình minh.
Ngồi ở trong hốc cây, Đỗ Địch An quan sát động tĩnh chung quanh, không dám thư giãn một khắc nào. Ở trong hoàn cạnh bịt kín này, thời gian lặng lẽ trôi qua, quạnh hiu, cứng ngắc, cô quạnh, đều là kẻ thù ở khu săn bắn hoang dã, mà điều duy nhất Đỗ Địch An có thể làm chính là nhẫn nại. Ngay hôm đó sau khi màn đêm buông xuống, Đỗ Địch An rõ ràng nhìn thấy nguồn nhiệt phản ứng chung quanh tăng lên nhiều, từng nguồn nhiệt màu đỏ chót hiện lên ở xung quanh, một số vội vã xẹt qua, một số dừng lại nơi đây, tựa hồ đang tìm đồ ăn trên đất. Cũng có một số gặp nhau, đấu tranh lẫn nhau. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng thú rống to rõ, trở thành tiếng ca duy nhất vào ban đêm ở khu hoang dã.
Đến đến thời điểm màn đêm thăm thẳm, Đỗ Địch An cảm thấy mệt rã rời, hắn liếc mắt nhìn Helisha, cảm giác tinh thần lại khôi phục rất nhiều. Tiếp tục dò xét bốn phía trước mặt. Khoảng chừng ba giờ sáng, đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt, khiến cho Đỗ Địch An bị kinh động, hắn vội vã nhìn tới, lập tức thấy một đám ma vật dữ tợn hung hãn đang lao tới, từ phía sau bảy, tám dặm chạy vọt qua, lao thẳng vào bên trong vùng rừng rậm, cách hắn khá xa.
Hắn nhìn vậy hơi kinh ngạc, thông qua nguồn nhiệt phản ứng phát hiện, trong đám ma vật này chủng loại cũng rất đa dạng. Trong một đám ma vật thường thường đều là một chủng loại, nhưng mà bầy ma vật này lại thiên kỳ bách quái.
Ở thời điểm hắn kinh ngạc, đột nhiên nghe thấy một tiếng rít chói tai bay ngang qua, tiếp xúc bầy ma thú từ đằng sau, tiếp theo là đáp xuống, nhào vào trong bầy ma thú.
Trong lúc nhất thời, tiếng rống hoảng loạn vang lên không ngừng. Con ngươi Đỗ Địch An co rụt lại, hắn phát hiện, bóng đang tung bay kia rõ ràng có hình dạng nhân loại! Hơn nữa cái bóng nhân loại này tỏa ra nguồn nhiệt phản ứng đậm đặc như mặt trời, ở trong đêm tối này cực kỳ chói mắt, hắn chưa từng gặp nguồn nhiệt phản ứng đậm đặc như vậy, so với vị Chúa Tể hắn gặp trong đám kẻ xâm lấn còn mạnh hơn gấp mấy lần! Vực Sâu Cất Bước Giả! Trong đầu Đỗ Địch An lập tức hiện mấy chữ, trong lòng căng thẳng.
Doạ đến Đỗ Địch An vội vàng nín thở, khống chế nhịp tim, hạ thấp nhiệt lượng trong cơ thể xuống để tránh khiến cho người này chú ý.
Ánh mắt của hắn mờ mịt, thản nhiên nhìn về một nơi nào đó, ánh mắt tựa hồ dừng lại trong khoảng không, cũng không tập trung ở trên thân thể người này, lo lắng bị hắn phát hiện.
Bình thường, người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú khi bị người khác liếc nhìn một chút đều sẽ phát hiện ra, tựa hồ ánh mắt sinh vật có thể lan truyền ý niệm của bản thân. Vì lẽ đó, thợ săn lão luyện có kinh nghiệm thường thường có thể nhạy bén nhận ra được mình có bị nhìn chằm chằm vào hay không.
Dù ánh mắt trống rỗng, nhưng Đỗ Địch An vẫn thấy rõ nguồn nhiệt bóng người này. Nói là nhân loại, lại hơi không giống, hơn một nửa thân thể là dáng dấp của nhân loại, nhưng trên lưng có đôi cánh quái dị, đằng sau thân thể còn có đuôi mọc ra. Đây có thể là hình thái ma hóa, nhưng cũng có thể là một loại ma vật hình người nào đó. Mặc kệ thế nào, nguồn nhiệt trên người đối phương tỏa ra không thể khinh thường.
Trong mắt hắn loé lên một tia sáng. Nếu như người này là Vực Sâu Cất Bước Giả, như vậy có phải là đại biểu hắn sắp đến Thần Quốc rồi?
Hoặc là gần đó có một toà Thần Bích? Hiển nhiên, khả năng đầu tiên có tỷ lệ lớn hơn.
Hơn nữa ở chung quanh Thần Bích đều đã bị càn quét qua, có thể tụ tập sinh tồn trong vùng thâm uyên, ngoại trừ bộ tộc tham sống sợ chết như bộ tộc của Amily thì cũng chỉ còn lại Thần Quốc mà thôi. Thần quốc cho hắn ấn tượng mạnh mẽ đến quá đáng, cho dù là Vực Sâu Cất Bước Giả, một chủ nhân Thần Bích cũng phải cúi đầu đi tới thần quốc nghe lệnh, có thể thấy được quyền uy của Thần Quốc cao bậc nào!
Nghĩ đến khả năng Thần Quốc ở gần ngay trước mắt, Đỗ Địch An nhất thời có chút xuất thần. Thần Quốc là địa phương cuối cùng hắn hi vọng có thể làm Helisha sống lại. Hắn vừa suy nghĩ đến, lại có chút sợ sệt không nói nên lời. Thời điểm tâm tư của hắn đã bay tới Thần Quốc, bỗng nhiên, bóng người thỉnh thoảng đáp xuống bầy ma vật kia hơi dừng lại một chút, nhưng vẻn vẹn chỉ dừng lại không đến một giây lại khôi phục nguyên dạng. Một tích tắc dừng lại này quá ngắn, cho dù Đỗ Địch An tập trung tinh thần quan sát cũng chưa chắc có thể nhìn ra được. Dù sao hắn nhìn thấy chỉ là nguồn nhiệt, mà không phải hình ảnh chân thực.
Vèo!
Lúc này bóng người lần thứ hai đáp xuống, chui vào trong bầy ma vật, lập tức vang lên một loạt tiếng rống hoảng loạn. Đỗ Địch An nghe được tiếng rống, ánh mắt khẽ nhúc nhích, hơi chuyển sự chú ý sang bóng người kia, chỉ thấy hắn đang nhanh chóng qua lại trong bầy ma vật, rất nhanh đã đuổi theo một cái bóng to lớn. Nguồn nhiệt cái bóng này cùng ma vật hình người xếp chồng lên nhau, có vẻ như cái bóng này đã nằm trong bụng ma vật hình người kia.
Những ma vật khác ở chung quanh hoảng sợ chạy trốn, mấy nguồn nhiệt đi ngang qua bóng người này bị nhìn chằm chằm. Sau khi đám ma vật này đều chạy trốn ra xa, Đỗ Địch An chợt phát hiện, nguồn nhiệt trên bụng con ma vật hình người này đã biến mất.
Hắn ngẩn ra, không khỏi liếc mắt về phía những địa phương khác, quét một lần phía sau, vẫn như cũ không thấy. Hắn hơi run lên, đột nhiên trong lòng cảm thấy hồi hộp, hắn lập tức đá văng cánh cửa làm bằng cành cây xen lẫn lá cây, mang theo Helisha nhanh chóng từ trong hốc cây nhảy ra ngoài.
Oành!
Không tới một giây sau khi hắn nhảy ra, hốc cây đột nhiên bị phá nát, đại thụ này bị vẻ gãy. Một bóng người màu đỏ tươi giống như lưỡi dao sắc chặt đứt đại thụ, thấy đánh lén không trúng, bóng người lập tức ngừng lại, đôi cánh màu đen nhẹ nhàng vỗ. Hắn giống như ác ma lơ lửng trên không trung, nhìn xuống Đỗ Địch An cùng Helisha đang đứng trên một cành cây của đại thụ bên cạnh.