Chương 997 Đối Thoại
Khi nhìn thấy Helisha, trong mắt hắn loé ra vẻ kinh ngạc. sắc mặt Đỗ Địch An âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm người này. Giờ khắc này hắn hoàn toàn thấy rõ rồi, đây là một con người, tuy rằng hình thái ma thân có chút kỳ quái, nhưng thời điểm nhìn thấy ánh mắt của đối phương, hắn liền có thể vững tin, đây là ánh mắt nhân loại.
- Vị bằng hữu này, ngươi là người nào, vì sao ta chưa từng thấy ngươi?
Baptist đánh giá Đỗ Địch An từ trên xuống dưới, nơi sâu xa đáy mắt có một tia nghiêm nghị, vẻ mặt lại rất tùy ý. Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Ta cũng chưa từng thấy ngươi, ngươi là người nào?
Lúc nói chuyện, đồng thời dư quang hắn nhìn lướt qua bầy ma vật xa xa, chỉ thấy bầy ma vật đã chạy tứ tán bốn phía rồi, hiển nhiên là lúc trước người này đã nhận ra được sự tồn tại của hắn, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Nếu như không phải tính cảnh giác của hắn cao, vừa nãy không có dấu hiệu nào đánh lén gần như có thể lấy tính mạng của hắn. Mà người này một khắc trước còn muốn ở ngoài bảy, tám dặm, loáng một cái đã có thể lặng yên không một tiếng động tới gần đây, tốc độ như vậy quả thực vượt qua sự tưởng tượng của hắn, đây chính là sức mạnh Vực Sâu Hành Tẩu giả?
- Hẳn là loại hình tốc độ cùng ẩn núp.
Trong lòng Đỗ Địch An có phán đoán, nhưng không cách nào hoàn toàn xác định được. Baptist nghe vậy cười nhạt, tỏ rõ vẻ ung dung thoải mái, nói:
- Cao thủ ở chỗ này ta đều nhận ra được, ngươi hẳn là đến từ những địa phương khác phải không?
Ánh mắt Đỗ Địch An ánh mắt ngưng động, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nói:
- Trước tiên ngươi đừng hỏi ta đến từ nơi nào, ngươi nói trước đi nói, chuyện vừa nãy đánh lén ta tính thế nào.
- Ồ?
Trong lòng Baptist hơi trầm xuống, vẻ mặt lại không có một chút biến hoá nào, chỉ là hơi nhíu mày, trong nụ cười nhẹ nhõm lộ ra mấy phần hàn ý đáp:
- Tính thế nào? Nói như vậy ngươi còn muốn ta giải thích với ngươi?
Nhìn thấy biến hóa của vẻ mặt đối phương, trong lòng Đỗ Địch An lo lắng, hắn cũng có nỗi khổ không nói được. Lấy tốc độ của người này, hắn xoay người chạy khẳng định là chạy không thoát, chỉ có thể uổng phí thể lực, còn không bằng đánh một kích chính diện. Nhưng có một điểm đáng mừng là đối phương không trực tiếp ra tay, tựa hồ cũng đang kiêng kỵ sức mạnh của hắn. Dù sao nơi này là khu vực thâm uyên. Đi lại ở đây cơ bản đều là Thâm Uyên Hành Tẩu Giả, hẳn là đối phương cũng không ngờ tới hắn chỉ là một chúa tể cũng dám đến nơi này, vì vậy hắn còn có thể giả bộ cao thâm.
Nếu như có thể làm cho đối phương biết khó mà lui là tốt nhất. Dù sao bên hắn có hai người hắn cùng Helisha, nếu chiến đấu cho dù đối phương thắng, cũng không thể toàn thân trở ra, thậm chí rất có khả năng bị thua. Bởi vậy trên phương diện khí thế hắn quyết không thể yếu hơn, một khi yếu đi, ngược lại lại bị bại lộ.
- Không phải vậy ngươi nghĩ cứ quên đi như vậy?
Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lẽo cứng rắn giống như lợi kiếm nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:
- Người trêu chọc ta, không có mấy người còn sống trên cõi đời này, coi như ngươi gọi hết những cao thủ ngươi biết đến đây, ngày hôm nay cũng phải cho ta một lời giải thích!
Baptist nhìn bộ dạng cứng rắn của Đỗ Địch An, ánh mắt tỉ mỉ nhìn từng lỗ chân lông trên mặt Đỗ Địch An, nhưng không nhìn ra chút khiếp ý nào. Mặc dù biểu hiện của đối phương không thành thạo điêu luyện giống như hắn nói, nhưng tính cách của mỗi người không giống. Cao thủ cá tính lãng khốc hắn đã gặp quá nhiều rồi, ngược lại chẳng có gì lạ. Trong lòng hắn có một chút thoái ý, nhìn thế nào thì một chọi hai cũng chưa chắc có thể chiếm được thượng phong, mặc dù thắng chính mình cũng sẽ bị thương, được không bù nổi mất. Trong lòng hắn có một chút hối hận, sớm biết như vậy, đêm nay nên mang theo mấy tên kia cùng đi ra.
Đáng tiếc hiện tại không bắn được tín hiệu cho bọn họ, không nghĩ tới ở đây cò cất giấu một con Thi Vương, hơn nữa nhìn dáng dấp như vậy, tựa hồ thể chất không thấp, người này có thể khống chế Thi Vương, cũng là chưa từng thấy, không biết là dùng cách gì, đáng chết!
Ý niệm trong đầu Baptist nhanh chóng chuyển động, hắn càng thêm kiêng kỵ đối với Đỗ Địch An. Dù sao đối phương có hai người, hơn nữa bộ dạng của Helisha, hắn nhìn một chút là có thể nhìn ra đây là Thi Vương.
Thể chất của Thi Vương tăng lên quá nhanh, hắn tin tưởng chắc chắn Đỗ Địch An sẽ không mang một Thi Vương cấp bậc Khai Hoang Giả từ nơi khác đi tới nơi này, đây hoàn toàn là trói buộc. Về phần sức mạnh của Đỗ Địch An, hắn cũng có chút kiêng kỵ. Lúc trước thời điểm mình đánh lén, người này có thể thành né được. Hắn không biết là đối phương nhận ra được hắn rồi, hay là nhận ra kẽ hở hắn tạo ra mới lựa chọn lập tức né tránh. Nếu như là trường hợp sau, hắn quả thực phải bội phục tính cách quyết đoán của người này.
- Ta còn tưởng rằng ma vật gì đang nhòm ngó ta, không nghĩ tới là đồng loại, sớm biết nếu như vậy, ta cũng sẽ không ra tay. Dù sao bên ngoài ma vật hoành hành khắp nơi, hẳn là nhân loại chúng ta phải đoàn kết mới phải, đúng không?
Vẻ mặt Baptist ung dung, nói:
- Nếu như là hiểu lầm, vậy thì cho ta xin lỗi. Chuyện này coi như xong, ta còn có việc, sau này còn gặp lại!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người bay vút đi. Đỗ Địch An hơi run, không nghĩ tới đối phương đột nhiên rời đi, nhưng rất nhanh hắn đã biết được nguyên nhân, trong lòng lén thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người. May là doạ được người này, nếu không thì, cũng chỉ có thể để cho Helisha ra tay.
Vèo!
Baptist từ bên trong vùng rừng rậm nhanh chóng xẹt qua, trong nháy mắt đã trở lại trước bầy ma vật bi xua đuổi lúc trước. Bóng người của hắn không ngừng chút nào, phóng qua bầy ma vật tiếp tục hướng về phía trước, đồng thời lưu ý phía sau một chút, thấy Đỗ Địch An vẫn dừng lại ở trên cây đại thụ kia không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thoáng giảm tốc độ xuống, trong lòng có một tia lệ khí:
- Tiểu tử thúi, lần này coi như ngươi gặp may mắn, nếu không phải đêm nay lão tử một mình đi ra ngoài giải sầu, kêu thêm mấy người bọn hắn, chắc chắn phải tra khảo ra bí pháp khống chế Thi Vương!
Trong lòng hắn có chút đố kị cùng phẫn nộ, tuy rằng số lượng Thi Vương hắn đã giết đếm không xuể, nhưng có thể khống chế một con Thi Vương làm việc cho mình, giá trị kia khó mà tưởng tượng được!