← Quay lại trang sách

Chương 998 Ma Hố

Phải biết, Thi Vương có thể khống chế Hành Thi. Chỉ cần đặc tính này đã chẳng khác nào dẫn theo một nhánh quân đoàn Hành Thi bên người, hoàn toàn có thể đi lại ngang dọc ở giữa Thâm Uyên ở, thậm chí đến rất nhiều nơi nguy hiểm khác đều có thể dùng Hành Thi để mở đường thăm dò.

Ngoại trừ một số năng lực nhỏ nhoi ấy, có giá trị nhất vẫn là tính trưởng thành của bản thân Thi Vương! Ở phương diện tiến hóa, Thi Vương cũng giống như Hành Thi khác, đều là dựa vào ăn uống huyết nhục để tiến hóa, điểm này so với nhân loại mà nói là cực kỳ khủng bố! Phải biết, nhân loại từ Thú Liệp Giả tiến hóa đến Giới Hạn Giả cần cô đọng nguồn năng lượng thần dịch, từ Khai Hoang Giả lên đến Chúa Tể, cần ma ngân thần hóa cấp độ truyền kỳ, những nhân tố hà khắc này han chế cực lớn số lượng cường giả nhân loại.

Mà Thi Vương lại hoàn toàn không cần chú ý những điều kiện này, chỉ cần có huyết nhục là được. Tốc độ tiến hóa chỉ quyết định bởi phẩm chất huyết nhục cao hay thấp. Có người sẽ hỏi nếu đã như vậy, tại sao Thi Vương chỉ là cấp bậc Khai Hoang Giả? Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng tính trưởng thành của Thi Vương nghịch thiên, nhưng trí lực lại quá thấp, đại đa số Thi Vương vào sơ kỳ chỉ còn lại bản năng cùng ý thức đơn giản. Bản năng này chính là khống chế những Hành Thi khác, cùng với ăn uống. Vì vậy địa phương có tập đoàn Hành Thi thì hơn nửa đều có Thi Vương. Thời điểm Thi Vương điều động quần thi công kích con mồi, mặc dù có thể giết chết con mồi, nhưng đến lượt mình cũng không còn bao nhiêu huyết nhục. Dù sao đám Hành Thi đó cũng có đam mê điên cuồng đối với huyết nhục mới mẻ, mà Thi Vương sơ kỳ thậm chí còn không biết khống chế đám Hành Thi đó mang chiến lợi phẩm cho mình độc hưởng.

Điều này ở nhân loại hay thậm chí là tuyệt đại đa số sinh vật đều là hiểu biết cơ bản, nhưng ở trong đầu Thi Vương lại không tồn tại, trừ phi là đã tiến hóa trưởng thành đến cấp bậc cực kỳ mạnh mẽ, trí tuệ mới có thể tiếp cân tương đối tới động vật, thậm chí là trí tuệ của nhân loại.

Cũng bởi vì như thế mới hạn chế Thi Vương trưởng thành, hơn nữa thời điểm công kích con mồi, Thi Vương sẽ giống như phần lớn Hành Thi khác, sẽ không chọn đối thủ. Cho dù nhận ra đối thủ mình khó có thể sánh bằng, cũng sẽ tiếp tục công kích, khiến chúng nó trên đường trưởng thành sớm muộn gì cũng sẽ bước vào lãnh địa của một tồn tại nào đó mình không trêu chọc nổi, cuối cùng trực tiếp bị giết chết.

Thi Vương giống như một khối thép tốt, phối hợp với trí tuệ của nhân loại rèn đúc khối thép này thành lợi khí, hoặc là bảo giáp. Tấn công không gì không xuyên thủng, phòng thủ không gì có thể phá!

Bởi vì như thế cho nên Baptist mới sinh lòng đố kị cùng với kiêng kỵ đối với Đỗ Địch An. Ở trong sự nhận thức của hắn, không ai có thể khống chế Thi Vương! Bao gồm cả những tồn tại chí cao ở trong Thần Quốc kia cũng không làm được việc này!

Bất kể là ở địa phương hắn sinh hoạt hay là ở trong Thần Quốc đều đang bí mật nghiên cứu nan đề này, nhưng mấy trăm năm trôi qua cũng không ai có thể làm được. Tuy rằng trong lúc có người đã từng khống chế được Thi Vương, nhưng cũng chỉ là khống chế đơn giản, không lâu sau đã bị Thi Vương thực lực tăng cường hơn phản phệ giết chết. Dù sao, Thi Vương trong lúc tiến hóa đồng thời trí lực cũng sẽ từ từ tiến hóa, lợi dụng một số phương pháp thí nghiệm thời gian dài, quả thực có thể khống chế Thi Vương sơ kỳ gần như vô ý thức, nhưng chờ sau khi Thi Vương tiến hóa tới trình độ nhất định sẽ phản phệ lại chủ nhân. Chuyện như vậy không chỉ từng xuất hiện một lần ở trong lịch sử.

Hắn không biết Đỗ Địch An là dùng loại phương pháp nào, nhưng hắn biết nữ tử đẹp như Tinh Linh bên người thiếu niên này tuyệt đối không phải Thi Vương sơ kỳ cấp bậc Khai Hoang Giả!

- Nếu như chuyện này truyền tới Thần Quốc, phỏng chừng sẽ tạo nên chấn động, chí ít là trong đám đại nhân vật kia.

Trong lòng Baptist suy nghĩ ác ý, nhưng đáng tiếc lúc trước hắn không nhìn ra thiếu niên này đến từ nơi nào. Nếu như biết Thần Bích nơi hắn sinh hoạt, vậy thì sẽ dễ đối phó hơn, chỉ cần lan truyền tin tức này ra, phỏng chừng nơi đó chẳng mấy chốc sẽ bị trở thành trung tâm của sự chú ý, khiến cho thế lực khắp nơi mơ ước.

Sau khi rời đi được chừng mười phút, hắn đã cách vị trí thiếu niên kia hơn trăm km, đây vẫn còn là dưới tình huống hắn không chạy hết sức. Hắn lúc nào cũng lưu ý đằng trước đằng sau cùng với chung quanh, những vị trí có thể có ma vật ẩn nấp, cũng không nhìn thấy Đỗ Địch An đuổi theo. Tuy rằng dọc theo đường đi gặp phải một vài ma vật khá mạnh mẽ, nhưng đều bị hắn lặng yên tránh thoát. Dù sao năng lực ma ngân của hắn chính là ẩn nấp, có thể coi là vô cùng tốt rồi.

- Xem ra tiểu tử này cũng là tên nhát gan, không dám đuổi theo. Đổi lại là ta, lấy hai đánh một, dù thế nào cũng muốn đuổi đánh tới đánh chết. Ha ha, lúc trước bị ta đánh lén lại còn trốn ở trong hốc cây, quả thực buồn cười...

Baptist trong lòng không nhịn được cười nhạo, nhưng còn chưa kịp bật cười, hắn đã bỗng nhiên ngừng lại, ngây ngốc tại chỗ. Sau vài hơi thở, hắn đột nhiên một tự tát một cái lên mặt mình.

- Đồ khốn! Ta lại bỏ lỡ điều này!

Baptist nhanh chóng xoay người, dùng hết tốc lực chạy về đường cũ. Dọc theo đường đi, bóng người bay lượn, vội vã phóng đi. Trong lòng hắn vừa lo lắng lại vừa buồn bực, lúc trước hắn lại quên mất một điểm mấu chốt nhất, quả thực là không thể tha thứ!

- Nếu như thiếu niên kia là Thâm Uyên Hành Tẩu Giả, ở bên ngoài ma hố tại sao còn phải trốn trong hốc cây? Chung quanh đây ngay cả ma vật cấp Chúa Tể cũng không có mấy con, ta thực sự là ngu xuẩn a!

Trong lòng Baptist hối hận, lúc trước hắn coi thiếu niên kia cùng Thi Vương bên cạnh hắn là hai tồn tại Thâm Uyên Hành Tẩu Giả, nhưng bây giờ xem ra thiếu niên kia nhiều nhất chỉ là một Chúa Tể, mà Thi Vương kia hơn phân nửa cũng là như thế.

Dựa vào sức mạnh như vậy cũng chỉ có thể trà trộn ở khu vực bên ngoài ma hố này, hơn nữa đến buổi tối còn phải trốn ở trong hốc cây, chung quanh còn có thủ đoạn che giấu vết tích, rõ ràng là lo lắng bị ma vật tìm thấy.

Tuy rằng hắn ở khu vực như vậy, thi thoảng cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi, nhưng chắc chắn sẽ không bố trí cẩn thận như vậy. Hắn nhanh chóng qua lại, hận không thể tự cho mình vài cái bạt tai. Mình đường đường là Thâm Uyên, lại bị một tên tiểu quỷ Chúa Tể, thậm chí ngay cả Chúa Tể cũng không phải dọa cho chạy, quả thực là sỉ nhục!......