Chương 999 Chạy Trốn
Đỗ Địch An nhìn theo bóng lưng Baptist rời đi, dùng thấu thị cực hạn khóa chặt bóng người của hắn, mãi đến khi bóng người của hắn biến mất khỏi tầm mắt, qua nửa phút hắn mới dắt tay Helisha xoay người thong dong rời đi. Sở dĩ thong dong hoàn toàn là vì tinh tướng, giả vờ bình tĩnh, hắn không thể không biểu hiện trấn định. Dù sao hắn còn không biết phạm vi nhận biết của đối phương là bao nhiêu, nếu như phạm vi này lớn hơn tầm mắt của hắn, đối phương nhìn thấy hắn thảng thốt chạy trốn, chắc chắn sẽ lập tức giết ngược trở lại đây.
Sau khi chạy chậm rãi mấy ngàn mét về hướng ngược lại, Đỗ Địch An tính toán đối phương hoặc là vào lúc này đã đi xa, hoặc là lần nữa ẩn giấu, lén lút quay trở lại đây. Hắn không thể biểu hiện ra hoang mang, tiếp tục bình tĩnh bay về phía trước, nhưng trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào ứng phó với trường hợp thứ hai.
Khả năng trường hợp thứ hai xảy ra không quá lớn, v ngược lại trực giác nói cho hắn biết, hẳn là lúc này tên kia đã trốn ra xa. Nhưng kinh nghiệm sinh tồn nói cho hắn biết, xem khả năng nguy hiểm nhất là tỷ lệ lớn nhất, mới là phương thức sống được lâu dài.
- Trước kiểm tra xem hắn có ở đằng sau hay không.
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lấp lóe, bóng người thoáng gia tốc, vốn đang chạy song song bên cạnh Helisha đột nhiên chạy lên phía trước nàng, thân ảnh hai người hợp lại, Nhìn từ phía sau, trừ phi có thấu thị mới có thể nhìn thấy động tác của hắn. Tốc độ tay của hắn rất nhanh, từ trong túi đeo lưng lấy ra một cái bình nhỏ cùng sợi tơ gần như trong suốt. Chiếc lọ được hắn đẩy vào trong tay áo giấu đi, sợi tơ trong suốt vòng ở trên tay, hắn nhìn cảnh vật chung quanh một chút rồi lao đên vùng rừng rậm trước mặt.
Hình ảnh lúc trước người xua đuổi bầy ma vật kia tùy ý giết chóc, khiến Đỗ Địch An đối với rừng rậm trước mắt không còn e ngại như trước nữa. Hắn mơ hồ có suy đoán, chung quanh đây không có ma vật quá mạnh mẽ. Sau khi tiến vào rừng rậm đen thui, Đỗ Địch An nhảy lên mỗi cái cây trong khi đang di chuyển. Động tác nhìn qua cực kỳ tự nhiên, trên thực tế trong lúc di chuyển đồng thời nhảy lên thân cây cũng không có gì kì lạ. Dù sao khác với trên cành cây, mặt đất còn có nhiều nguy cơ hơn.
Thời điểm hắn nhảy lên cành cây, sợi tơ trong suốt vòng quanh tay nhanh chóng ngắn đi, sợi tơ này cực nhỏ, màu sắc hoàn toàn trong suốt, không phản lại ánh sáng. Sợi tơ này do hắn đặc chế, dùng để bố trí báo động ở khu hoang dã cực kỳ hữu hiệu, hỗ trợ phối hợp còn có lục lạc. Nhưng thời gian gấp gáp, hắn không thể treo lục lạc lên sợi tơ được. Lục lạc chỉ có thể dùng để đối phó với ma vật, nhưng dùng để đối phó với nhân loại, lục lạc càng dễ làm lộ sợi tơ.
Sau khi bố trí kỹ càng sợi tơ báo động, Đỗ Địch An lao ra khỏi rừng rậm, không hề dừng lại, tiếp tục di chuyển về phía trước. Chờ đi ra khỏi rừng rậm khoảng hai mươi dặm, đến một vùng gò núi hắn mới ngừng lại, tìm một chỗ gò núi có đá lởm chởm để ẩn trốn. Nơi này gần như đã là cực hạn tầm nhìn của hắn, thông qua nguồn nhiệt cảm ứng hắn có thể nhìn thấy ma vật hoạt động bên trong vùng rừng rậm kia, nếu như những này ma vật đến gần khu vực có sợi tơ báo động, khiến cho nó được kích hoạt, chí ít có thể biết rõ không phải là người truy kích phía sau.
Có điều hắn biết mình không thể hoàn toàn hi vọng vào trang bị báo động nho nhỏ này được, dù sao hắn không biết gì về năng lực của địch cả, nhưng nếu có thể đạt đến cấp bậc Thâm Uyên, ngoại trừ một phương diện có năng lực cực đoan khủng bố, ở phương diện khác cũng sẽ không kém quá nhiều.
Đỗ Địch An hơi thở dốc, lấy ra túi nước từ trong ba lô uống mấy ngụm, khôi phục thể lực, đồng thời suy nghĩ đến chuẩn bị tiếp theo.
Vèo!
Baptist trở lại hết tốc lực, ven đường tạo thành động tĩnh lớn, đã kinh động một số ma vật, nhưng những ma vật này có vẻ cũng nhận ra được sát khí hắn tỏa ra, chỉ hơi đuổi theo vài bước rồi ngừng lại, không tiếp tục truy đuổi nữa. Dù sao lấy tốc độ của hắn, đi qua lãnh đĩa của ma vật chỉ mất vài giây ngắn ngủi, mà phần lớn ma vật trừ phi là lãnh địa bị xâm lấn, bằng không bình thường sẽ không chiến đấu với cường địch.
Phải biết, ở khu vực Thâm Uyên này, nhân loại sinh tồn rất gian khổ, ma vật cũng giống như thế, một khi bị thương, thậm chí sẽ bị trở thành món điểm tâm cho những ma vật khác.
- Tiểu quỷ chết tiệt, chờ bắt được ngươi, ta nhất định phải xé nát mặt ngươi ra!
Trong lòng Baptist phẫn nộ, chưa tới một khắc đồng hồ, hắn đã lần theo đường cũ trở về bên trong vùng rừng rậm kia, khi hắn đi tới hốc cây tập kích Đỗ Địch An lúc trước, nơi này sớm đã không còn bóng người của Đỗ Địch An. Hắn sớm đã dự liệu được, nhưng thấy cảnh này, trong lòng càng thêm phẫn nộ, đồng thời cũng càng thêm tin chắc Đỗ Địch An chạy mất rồi. Ánh mắt của hắn dọc theo cành cây kéo dài tới xa xa, trong vùng rừng rậm đen kịt có vô số cây cối rậm rạp, dường như có một con đường chỉ có hắn mới nhìn thấy được. Con đường kia dường như có từng vết chân sáng lên, chỉ dẫn phương hướng cho hắn lần theo.
- Chỉ là chúa tể, gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo!
Trong lòng Baptist cười gằn, tuy rằng năng lực lần theo dấu vết của hắn không bằng năng lực ẩn nấp, nhưng trong rất nhiều năng lực của hắn cũng coi như xếp thứ hai, chính vì có thể vừa lần theo, vừa có thể ẩn núp, cho nên hắn mới dám đi ra ngoài rìa ma hố vào ban đêm để giải sầu, không lo lắng bị ma vật cấp cao mai phục tập kích.
Vèo!
Bóng người phóng đi như một mũi tên, khiến cho rừng cay vang lên tiếng sàn sạt. Một lát sau hắn đã lao ra khỏi rừng rậm, tiếp tục tiến lên, đi qua đồng bằng, bụi cỏ, cùng với một rừng cây đường kính hơn mười dặm.
- Chạy dọc theo đường thẳng, hừ, mùi lưu lại còn rất nồng, hẳn là khoảng cách đã không còn xa rồi.
Trong mắt Baptist lóe lên một tia tàn nhẫn, đối phương không cố gắng xóa đi khí tức khiến hắn có chút bất ngờ, đây là không sợ hãi? Hay thật sự là óc tàn? Hiển nhiên cho dù đã đạt đến cấp bậc Chúa Tể, điểm cơ bản này vẫn phải hiểu.