Chương 1000 Lẫn Trốn
Người làm ebook: zalo 076 9417982
Có điều, dưới cái nhìn của hắnthì Đỗ Địch An không xóa đi mùi, hiển nhiên là định giả vờ bình tĩnh giống như trước đó, muốn làm hắn dao động. Có điều hắn sẽ không tiếp tục mắc bẫy nữa!
Lặng lẽ chui vào một rặng cây trong khu rừng, ngửi được mùi càng ngày càng gần, lệ khí trong mắt Baptist càng rõ ràng, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười gằn, nhanh chóng tăng tốc về phía trước. Bỗng nhiên, bóng người của hắn giống như không kịp chuẩn bị mà đột nhiên dừng lại, giống như hình ảnh trong nháy mắt bị tạm dừng.
Điều này cực kỳ đột ngột, nhưng những chiếc lá cây bị gió nhẹ lay, cùng với những đám mây mù trong khu rừng điều cho thấy rằng đây không phải thời gian bỗng nhiên dừng lại.
Riêng bản lĩnh đang di chuyển với tốc độ cực mà đột ngột dừng lại này cũng đủ để cho tuyệt đại đa số cao thủ phải thán phục cùng hâm mộ.
Baptist hơi ngưng mắt, ánh mắt rơi lên trên một chiếc lá cây mà tay hắn sắp sửa đụng vào. Mây mù trong vùng rừng rậm tan ra, ánh trăng chiếu rọi xuống, một vệt sáng sắc thoáng qua, hắn đã thấy rõ rồi, đây là một sợi tơ. Trên thực tế, không cần ánh trăng thì hắn cũng có thể thấy rõ, bởi vì hắn dùng mũi để "nhìn".
Ánh mắt của hắn nhìn theo sợi tơ cực kỳ bí mật này, chỉ thấy sợi tơ ngang dọc, quấn quanh cành cây đại thụ phía trước mặt, hơn nữa đều quấn ở nơi có lá tươi tốt, cực kỳ bí mật. Cho dù ánh mắt tốt đến mấy cũng khó mà phát hiện được. Hắn nhìn lướt qua, màu đỏ tươi trong mắt đậm hơn mấy phần, hơn nữa còn có mấy phần ý cười. Hiển nhiên đây là cạm bẫy thiếu niên kia lưu lại, bởi vậy có thể thấy được, thiếu niên kia kiêng kỵ hắn.
Hiện tại hắn cơ bản có thể xác định trăm phần trăm, thiếu niên này tuyệt không là Thâm Uyên Hành Tẩu Giả giống như hắn!
- Tiểu quỷ, ngươi xong đời rồi!
Trong lòng Baptist cười gằn, bóng người khẽ nhúc nhích, vòng qua địa phương có sợi tơ quấn quanh này, từ bên cạnh đi qua.
Sau khi thành công tránh khỏi cây đại thụ này, hắn liếc mắt nhìn chung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy một con ma vật vừa như báo săn, vừa giống như mèo lớn đang nằm trên cây to. Hắn lấy ra một cục đường từ trong bao tay của mình, quăng lên trên cây đại thụ có sợi tơ quấn quanh, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước
Lần này tốc độ không nhanh như lúc trước nữa, bởi vậy địa phương đi qua chỉ tại thành làn gió rất nhẹ, không gây ra bất kỳ động tĩnh gì.
- Với nhiệt độ lúc này, khoảng ba phút cục đường sẽ tan ra thành chất lỏng. Sau ba phút, cạm bẫy khởi động, khoảng thời gian này là thời điểm ngươi lơ là nhất, mặc kệ ngươi là Chúa Tể hay là Thâm Uyên thì đều phải chết!
Baptist giống như tay thợ săn lẻn vào trong bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, lợi dụng bóng đêm yên lặng tiến lên.
Lần theo mùi, rất nhanh hắn đã đi tới một khu vực gò núi, ánh mắt hắn khóa chặt vào một ngọn núi nhỏ.
- Vẫn còn mùi, dừng lại ở nơi này, hừ, muốn ở chỗ này mai phục ta sao?
Baptist hơi cười gằn muốn tới gần, nhưng bỗng nhiên lại ngừng lại, trong mắt loé ra một tia sáng.
- Thì ra là như vậy, nơi này mới thật sự là cạm bẫy, nếu như hắn tự biết không phải là đối thủ của ta, vậy thì sợi tơ trong rừng rậm chính là trang bị để báo động trước. Nếu như làm ra thủ đoạn báo động trước, như vậy nơi này sẽ là vùng mai phục, nhưng hắn lại không ẩn giấu mùi, có thể thấy được nơi này cũng là một chỗ dùng để báo động trước, đồng thời rất có khả năng dùng để diễn kịch. Hai tầng báo động!
- Chỉ cần ta ra tay hắn sẽ biết được, hẳn là hắn cùng con Thi Vương kia đã xóa đi mùi cùng với giấu vết, ẩn núp ở gần đây, sẽ không chạy đâu xa.
Nghĩ đến điểm này, Baptist ngừng lại, vừa cẩn thận triển khai năng lực, mô phỏng hình dạng cùng đặc điểm chung quanh, vừa cẩn thận quan sát, dựa vào khứu giác tỉ mỉ tìm kiếm cùng nhận biết.
Mặc dù là đã dùng thủ đoạn nào đó xóa mùi đi rồi, nhưng cũng vẫn sẽ để lại một vài thứ. Phải biết, một người ngoại trừ thân thể sẽ tỏa ra mùi mồ hôi, trên y phục, trên ủng cũng đều sẽ lưu lại mùi của người đó, hoặc là mùi của con đường đã đi qua. Những này mùi quá nhiều, căn bản không thể nào hoàn toàn tiêu trừ, cho dù là có năng lực ẩn núp đặc thù như hắn cũng không thể nào làm được.
Vì vậy chỉ cầm tìm kiếm tỉ mỉ là có thể tìm được kẽ hở. Thế nhưng hắn biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, lúc sợi tơ bị tác động, hẳn là thiếu niên kia sẽ bắt đầu cảnh giác, cũng là thời điểm lỏng lẻo nhất. Nếu như lúc này xuất hiện ở bên cạnh hắn, bất ngờ tập kích, tuyệt đối có thể một đòn giết chết! Chỉ là, 3 phút nhanh chóng qua đi, muốn trong thời gian ngắn ngủi còn lại tìm ra Đỗ Địch An, trong lòng hắn có chút lo lắng. Có điều tâm tình lo lắng lúc này không ảnh hưởng chút nào đến thân thể của hắn.
- Mùi hoa, bùn đất ướt át...
Baptist giống như chó săn tìm tòi tỉ mỉ. Đột nhiên, vèo một tiếng gió rít từ đằng xa truyền đến. Nói là gió rít, nhưng cũng chỉ có thính giác của hắn mới có thể nghe thấy tiếng cành cây trong khu rừng rậm ở ngoài hai mươi dặm, hơn nữa còn là khi hắn một mực bỏ ra một phần tâm tư, từng thời khắc đều để ý động tĩnh nơi đó mới có thể nghe được. Tiếng gió này giống như một một cành cây bị ép cong lên, sau đó bắn ra. Hắn biết đây là do sợi tơ bị đứt, tính toán thời gian hẳn cũng đến lúc rồi.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, cơ hội tập kích tốt nhất đã bỏ qua rồi. Hắn khống chế chính mình bình tĩnh lại, tiếp tục chuyên tâm tìm tòi. Mấy phút sau, ở một nơi nào đó, Đỗ Địch An nghe được thanh âm hòn đá bị đập bể, trong mắt lóe lên hàn quang, không quay đầu lại, tiếp tục luồn lách về phía trước.
Baptist tìm tòi rồi mấy phút, vẫn không tìm được Đỗ Địch An, hắn biết tiếp tục ngụy trang đã không có ý nghĩa gì nữa, hẳn là Đỗ Địch An đã biết hắn ở đây rồi. Hắn không tiếp tục ẩn núp nữa, hắn vọt lên lên gò núi nhỏ, chỉ thấy ở trên một tảng đá có một chiếc khăn mặt màu trắng rủ xuống, trên tảng đá phía dưới khăn mặt có khắc mấy chữ to lớn: Ngu xuẩn, chúc mừng ngươi! Không tệ
Ở sau chữ "Ngươi" còn có một dấu chấm than, tràn đầy ác ý.
Baptist nhìn thấy vậy suýt chút nữa tức điên lên, lập tức nện một quyền lên trên tảng đá, oành một tiếng, tảng đá vỡ nát.
Vừa đập vỡ hòn đá xong, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, không nhịn được muốn chửi mẹ nó. Hắn hoài nghi rằng tảng đá kia chính là đối phương cố ý lưu lại làm hắn tức giận, mà hắn nén giận đánh nát hòn đá, tạo thành tiếng vang, vừa vặn có thể nhắc nhở đối phương. Đây lại là một trang bị báo động trước, hơn nữa rõ ràng hắn đã nhìn thấy, nhưng còn tự tay phát động! Nghĩ đến kết quả này, lại nghĩ tới vài chữ được khắc trên tảng đá, hắn cảm thấy trán mình sắp phát nổ!