← Quay lại trang sách

Chương 1001 Rút Lui

Cái gọi là sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể giết không thể nhục). Baptist còn chưa đấu với Đỗ Địch An, thậm chí còn không làm tổn thương đến một cọng tóc gáy của hắn, cũng đã có loại cảm giác bị nhục nhã hết sức.

Hắn hơi cắn răng, tức giận trong lòng khiến hắn muốn rống to, nhưng lần này hắn lại nhịn xuống để tránh cho Đỗ Địch An lợi dụng thời điểm hắn gào thét để lặng lẽ tiến về phía trước, mượn tiếng rống giận dữ của hắn để che giấu âm thanh hành động của mình, hắn không thể làm lại lần thứ hai được!

Hắn khống chế cho mình tỉnh táo lại, thu hồi tâm tình, lửa giận hóa thành sát ý hừng hực đè nén ở trong lòng, hắn nhìn mỗi một tấc thổ nhưỡng ở chung quanh, kiểm tra mỗi một chiếc lá cùng cỏ dại trên mặt đất, tìm kiếm vết chân Đỗ Địch An rời đi cùng với mùi. Nhưng mà, hắn tìm kiếm nhiều lần, ở chung quanh hòn đá này cũng không có vết chân Đỗ Địch An rời đi, trong lòng hắn lập tức rõ ràng, Đỗ Địch An hoặc là con Thi Vương kia có năng lực phi hành! Nhìn bầu trời đêm bao la. Baptist bay lên trời, ngửi mùi cực kỳ nhạt đã tứ tán trong không khí, hắn nắm chặt nắm đấm, hai mắt âm trầm như nước. Hắn biết, muốn tìm được Đỗ Địch An lần nữa cực kỳ khó khăn. Nghĩ đến hắn đường đường là Thâm Uyên, lại bị một tên Chúa Tể lừa gạt, thậm chí là nhục nhã, sự thù hận trong lòng hắn gần như muốn nuốt chửng gò núi nhỏ dưới chân. Hắn tức giận ngột ngạt, tiếp tục tìm kiếm ở gần đó.

Bên trong vùng rừng rậm, Đỗ Địch An đang chậm dãi luồn lách về phía trước, hắn luồn lách rất gian nan, bởi vì hắn cùng với Helisha đang ẩn núp trong cơ thể một con cự mãng. Con cự mãng này không chết, nhưng cũng cách cái chết không còn xa rồi, chỉ có thể mặc hắn bài bố. Mượn cơ thể cự mãng để che dấu mùi cùng nguồn nhiệt, hắn tin tưởng, chỉ cần năng lực nhận biết của người kia không phải loại hình thấu thị, hẳn là sẽ không nhận ra được hắn. Dù sao, trước khi hắn chui vào trong cự mãng đã che giấu mùi đi rồi. Tuy rằng che giấu không đủ triệt để, nhưng bây giờ mượn cự mãng để che dấu, coi như là người có khứu giác cực kỳ nhạy bén cũng khó mà phát hiện ra được hắn!

Hơn nữa, hắn còn muốn có thể mượn nguồn nhiệt của cự mãng để che dấu đi nhiệt lượng yếu ớt của bản thân tỏa ra. Thời điểm từ phía sau truyền đến âm thanh đá vụn, Đỗ Địch An đã biết bố trí hai lần báo động của mình đã thành công rồi. Hắn không hề dừng lại, ngược lại tiếp tục luồn lách, duy trì tư thế vặn vẹo của loài rắn, luồn lách rất chậm. Lúc này, hắn dùng thấu thị xuyên qua thân thể cự mãng, nhìn thấy bóng người đang nhanh chóng bay vụt qua trên bầu trời, chính là vị Thâm Uyên kia.

Người này trong lúc phi hành cũng đồng thời quét mắt xuống mặt đất, có điều tựa hồ không thể hiện ra được dị trạng của con cự mãng này. Lấy thể tích của cự mãng, nuốt hai người vào bụng, thân thể chỉ chơi nhô ra một chút mà thôi, thậm chí không thể nào ép được ra hình người. Đỗ Địch An dừng lại chốc lát, lại là tiếp tục luồn lách về phía trước. Chừng mười phút sau, Đỗ Địch An nhìn thấy vị Thâm Uyên kia lại bay trở về, biến mất khỏi phương xa sau lưng. Hắn không chui ra khỏi miệng rắn, mà tiếp tục khống chế trước cự mãng nhúc nhích về phía trước. Nửa giờ sau, hắn lần thứ hai nhìn thấy vị Thâm Uyên kia bay qua, có điều lần này không phải từ trên đỉnh đầu hắn, mà là từ bên trái mười mấy dặm ở ngoài vùng rừng rậm bay qua, thẳng về phương xa.

Trong lòng Đỗ Địch An ngầm cười khổ, xem ra mình đã khiến cho vị Thâm Uyên này bực bội không nhẹ, rõ ràng không tìm ra manh mối nhưng còn không hết hi vọng, trắng trợn tìm kiếm, cũng không sợ hấp dẫn những ma vật khác.

Hắn đợi ở trong thân thể con cự mãng đang thoi thóp này, quấn quanh trên thân cây, nhìn lên mặt trăng lẳng lặng chờ đợi. Không bao lâu, Đỗ Địch An nhìn thấy vị Thâm Uyên kia lần thứ hai trở về, sau đó bay về phía xa xa. Hắn không để ý đến, tiếp tục khống chế con cự mãng này trườn sang một thân cây khác, quấn quanh chờ đợi buổi tối hôm nay đi qua.

Lần này, vị Thâm Uyên kia không tiếp tục xuất hiện nữa, có vẻ là từ bỏ rồi. Đỗ Địch An vẫn không chui ra khỏi thân thể cự mãng, thỉnh thoảng khống chế cự mãng này trườn đi một khoảng cách. Ở trong cơ thể dính nhơm nhớp của cự mãng thời gian dài, thân thể cũng quen rồi. Bất tri bất giác đã trôi qua một đêm, chân trời lộ ra ánh rạng đông, giống như là hi vọng.

Nhìn thấy tia sáng mặt trời kia, bỗng nhiên Đỗ Địch An có chút lĩnh ngộ, các vị thần cùng tín ngưỡng mà tất cả chúng sinh theo đuổi cũng giống như ánh rạng đông này, bất luận đêm đen cỡ nào cũng đều có thể xé rách, mang đến hi vọng, mang đến quang minh cho đám người đang kéo dài hơi tàn trong bóng tối.

- Chỉ tiếc nó sẽ không xuất hiện ở buổi tối, đây là quy tắc vũ trụ, cũng là quy tắc sinh mệnh...

Đỗ Địch An nhìn ánh rạng đông ấm áp, trong lòng nhẹ nhàng thở dài. Hi vọng là tốt, hắn chưa bao giờ phủ nhận nó. Chỉ tiếc hi vọng đều đến quá trễ, mà bi ai nhất chính là, hi vọng vĩnh viễn sẽ không đến sớm, bởi vì hi vọng sớm chỉ có thể mang đến tuyệt vọng to lớn hơn. Giống như ánh bình minh nếu đến sớm sẽ kéo dài thơi gian ban ngày, tác động đến rất nhiều nhân tố, ngược lại sẽ tạo thành sự sụp đổ của chuỗi sinh vật, tất cả những thứ này, cuối cùng đều là quy tắc tạo hóa.

Điều duy nhất có thể thay đổi, chính là ở trong đêm tối dài dằng dặc kia, trở thành vương giả. Hắn đa sầu đa cảm nghĩ ngợi, rất nhanh đã thu hồi tâm tư, ban ngày đến rồi, hắn cũng nên làm việc chính.

- Từ tình huống hôm nay đến xem, vị Thâm Uyên này chuyên về ẩn núp cùng truy điểm. Lúc trước hắn trục xuất bầy ma vật không biết là vì săn giết, hay là vì những mục đích khác. Bầy ma vật kia phần lớn đều chỉ là Khai Hoang Giả, cùng với Nội Hoang cấp, ngay cả Chúa Tể cũng không có một con. Săn giết ma vật như vậy đối với Thâm Uyên mà nói, không khỏi quá cấp thấp rồi. Từ thời điểm giao lưu với hắn, không biết là hắn phô trương thanh thế, hay là vị trí nơi hắn ở thực sự có tổ đội Thâm Uyên xứng với năng lực của hắn tồn tại. Theo lý thuyết, nơi này hẳn không phải là Thần Quốc...

Trải qua một đêm lưu vong, cùng với thời gian chờ đợi dài dằng dặc trong bụng cự mãng, Đỗ Địch An nghĩ đến rất nhiều chuyện. Bích Chủ Aristotle đi tới Thần Quốc, một lần đi là mười năm đi qua đi lại, có thể thấy được đường tới Thần Quốc dài dằng dặc, tuy rằng mười năm này không thể chỉ đi đường, nhưng khoảng cách cũng sẽ không gần. Phải biết, hắn từ Thần Bích đi tới nơi này, thời gian đi cũng không lâu lắm. Bởi vậy có thể suy ra được Thần Quốc không ở gần đây. Vị Thâm Uyên này hoặc là người của một Thần Bích khác, hoặc là di dân ở khu vực Thâm Uyên giống như bộ tộc của Amily.