Chương 1002 Đội Ngũ Thâm Uyên
Đỗ Địch An cảm thấy đau đầu, hắn cảm thấy có nhiều lúc, tin tức so với sức chiến đấu còn phải quan trọng hơn.
Hắn không rõ ràng cái khác tình huống ở những Thần Bích khác là như thế nào, chỉ biết Bích Chủ là Thâm Uyên, nhưng những Thần Bích khác ngoại trừ Bích Chủ, còn có những Thâm Uyên khác tồn tại hay không? Từ đám tổ đội chín người xâm lấn Thần Bích kia mà xem, Đỗ Địch An cảm thấy, thực lực của mỗi Thần Bích hẳn là có sự chênh lệch không đồng đều, chí ít Thần Bích của tổ đội chín người xâm lấn kia so sánh với Sylvia Thần Bích phải mạnh hơn, dù sao, bọn họ có thể điều ra chín cao thủ mạnh mẽ như vậy đi ngang qua khu vực Thâm Uyên, tìm thấy Sylvia Thần Bích, đồng thời suýt nữa diệt sạch cao thủ của Sylvia Thần Bích, điểm này là Sylvia không thể nào làm được.
Nếu như tên Thâm Uyên hôm qua là đến từ Thần Bích khác, Đỗ Địch An cảm thấy còn có thể ứng phó, nhưng nếu là di dân, chuyện lại có chút vướng tay vướng chân rồi. Đối với hắn mà nói, Thần Bích chung quy vẫn là thế lực dưới sự quản lý của Thần Quốc. Tuy rằng hắn không biết thực lực của Thần Bích, có thể có vài ba tên Thâm Uyên cùng với không ít Chúa Tể. Nhưng nếu so sánh, di dân Thâm Uyên còn đáng sợ hơn. Dù sao, hắn không cách nào biết được trong tay di dân Thâm Uyên nắm giữ món đồ gì, giống như bộ tộc của Amily, thực lực nhỏ yếu, nhưng trong tay lại cầm vũ khí khủng bố như súng laser, hơn nữa còn ở trong một vật thể giống như phi thuyền của Hoang thần!
- Từ phương hướng hôm qua hắn trục xuất bầy ma thú, hẳn là có thể tìm được manh mối liên quan đến hắn.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, mặc kệ là loại khả năng nào, hắn đều dự định mạo hiểm tiếp cận một chút. Nếu như là Thần Bích, chí ít có thể biết phương vị của Thần Bích này cũng được, sau này có lẽ có thể dùng tới. Nếu như là Thâm Uyên di dân, vậy thì cần phải nghĩ biện pháp giết chết người hôm qua, sau đó thâm nhập vào trong nội bộ của bọn họ, nhìn xem có biện pháp trị liệu cho Helisha hay không.
Sau khi quyết định xong chủ ý, Đỗ Địch An từ trong miệng cự mãng chui ra ngoài, hít lấy hít để không khí, sau đó cắt bụng nó ra, kéo cả Helisha ra ngoài. Nhìn hai người đều có chút chật vật, có điều ở trong vùng hoang dã chuyện như vậy cũng đã quen rồi.
Đỗ Địch An mang theo Helisha lao ra ngoài rừng rậm, bay dọc theo vùng bình nguyên bên ngoài, đồng thời chú ý chung quanh, phòng ngừa tên Thâm Uyên hôm qua dừng lại ở gần đó, tuy rằng khả năng này rất thấp.
Một lát sau, Đỗ Địch An tìm được một vũng bùn có đầy dấu chân đạp lên, chính là con đường bầy ma vậy hôm qua đã đi qua. Trên mặt đất nơi này, thỉnh thoảng cách một đoạn sẽ nhìn thấy một cỗ thi thể ma vật, trong không khí lưu lại mùi của vị Thâm Uyên hôm qua. Đỗ Địch An nhìn phương hướng vết chân đi đến, ánh mắt ngưng lại, thu liễm khí tức, dắt theo Helisha lặng yên truy tìm.
Vèo! Một bóng người hạ xuống một gò núi nào đó ở giữa bồn địa.
Bên trong bồn địa này rất ẩm thấp, giờ khắc này ở giữa bồn địa đang đốt một đống lửa trại, bốn người ngồi chung quanh đống lửa, có người ngả lưng vào hòn đá bên cạnh đống lửa ngủ gật, có người trong tay cầm một con dao nhỏ, điêu khắc tượng gỗ, có người ôm một con động vật nhỏ lông xù trong lồng ngực, nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn đống lửa trại xuất thần.
Nghe được động tĩnh, một nữ tử trong đó đang ngồi yên, nhắm mắt nghỉ ngơi bên đống lửa mở miệng nói:
- Trở về rồi?
Hai người khác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy từ trong bồn địa chậm dãi đi tới, khuôn mặt gầy gò được lửa trại chiếu rọi hiện lên một tia âm u, chính là Baptist. Hắn không đáp lời, đặt mông ngồi vào một bãi đất trống bên cạnh đống lửa, tiện tay nhặt một thanh củi lên ném vào trong đống lửa. Face Niya chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu xanh lam rơi lên người Baptist ở phía đối diện, đôi mi thanh tú cau lại:
- Tại sao trên cơ thể toàn mùi máu tanh, không phải đã nói với ngươi sao, đi ra ngoài giải sầu cũng được, nhưng khi trở về phải tẩy rửa sạch sẽ mùi hôi trên cơ thể, đừng ảnh hưởng đến đại sự của chúng ta ngày mai!
- Đợi lát nữa sẽ tẩy rửa.
Baptist uể oải trả lời một câu, đối mặt với nữ nhân này, hắn không dám tức giận, chỉ có thể tự mình cảm thấy phiền muộn. Hiện tại hắn chỉ cần vừa nghĩ tới mấy chữ trên vách đá sẽ không nhịn được cắn răng, muốn siết chặt cổ tay thành quyền. Hối hận trong lòng khiến hắn uất ức khó chịu, nhưng việc này lại do chính tay mình gây nên khiến hắn có loại cảm giác buồn bực không chỗ phát tiết. Tròng mắt màu xanh lam của Face Niya trong suốt như pha lê, chăm chú nhìn Baptist một chút, cau mày nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Hắn còn có thể xảy ra chuyện gì, khẳng định là không tìm được đối tượng luyện tập thích hợp chứ gì.
Thanh niên điêu khắc gỗ bên cạnh ngẩng đầu cười nói một câu. Baptist lườm hắn một cái, cũng không giấu diếm, nói:
- Đêm nay lúc đi ra ngoài tản bộ, ta gặp được một người. Nhìn áo giáp của người kia, hẳn là không phải người của chúng ta, quá nửa là người của một Thần Bích nào đó chung quanh đây.
- Ồ?
- Nơi này còn có những Thâm Uyên khác?
Nghe được Baptist nói, mấy người khác đều cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu nhìn về phía Baptist. Face Niya khẽ cau mày, quay sang nữ tử trung niên ở bên cạnh đang ôm động vật lông xù nói:
- Weitler, chung quanh đây có Thần Bích khác không?
Người phụ nữ trung niên có cái tên nam tính này trông vô cùng xinh đẹp, chỉ nhìn qua vẻ bên ngoài tuyệt đối sẽ không tin tưởng nàng đã hơn năm mươi tuổi. Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan thanh tú nhã nhặn, vừa lãnh diễm lại vừa mê hoặc, đồng thời còn có mấy phần đáng yêu. Nàng xoa xoa động vật nhỏ lông xù trong tay, một cánh tay khác lấy ra một quyển sách từ trong bọc hành lý sau lưng, mở ra nhìn, lắc đầu nói:
- Không có, trong ba ngàn dặm chung quanh đây không có Thần Bích tồn tại.
- Ta đã nói rồi, sao có thể có Thần Bích ở gần ma hố như thế.
Thanh niên điêu khắc gỗ cười nói. Face Niya cau mày, nhìn Baptist nói:
- Ngươi đã giao thủ với người kia chưa, thực lực ra sao, trung vị hay là hạ vị? Hoặc là... Thượng vị?
Baptist thở dài, khẽ lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dạng kia của hắn, Face Niya và Weitler cùng với thanh niên điêu khắc gỗ không khỏi thay đổi sắc mặt. Baptist thấy vẻ mặt của bọn họ, lập tức biết bọn họ đã hiểu nhầm rồi, trong lòng có chút xoắn xuýt, hắn thực sự không muốn nhắc tới chuyện này
- Nếu như cảm giác của ta không sai, hẳn người kia chỉ là một Chúa Tể.
- Chúa tể?
Mọi người ngẩn ra, nhưng tiếp theo lại thở phào nhẹ nhõm. Face Niya liếc nhìn Baptist một chút, nói:
- Tên Chúa Tể này có gì đặc biệt sao?
Thanh niên điêu khắc gỗ cũng nhìn ra sắc mặt Baptist không đúng, trêu ghẹo nói:
- Không phải là muốn giết tên Chúa Tể này, nhưng lại bị hắn trốn thoát rồi chứ?