← Quay lại trang sách

Chương 1003 Lần Theo

Baptist không nghĩ tới hắn lại đoán đúng, không nhịn được lườm hắn một cái, tức giận nói:

- Ngươi đừng nói nhiều!

- Thật sự là như vậy?

Weitler kinh ngạc. Thanh niên điêu khắc gỗ cười to nói:

- Tính cách Baptist như nào ngươi còn không biết sao, ở trong khu vực Thâm Uyên này bỗng nhiên nhìn thấy một người, còn là một Chúa Tể, không bắt tới làm món đồ chơi mới là lạ, nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu này của hắn, hiển nhiên là thất bại rồi. Có điều ta cũng chỉ tùy tiện đoán mà thôi, không nghĩ tới thật sự đoán trúng, ha ha, Baptist, ngươi lại có thể để cho một tên Chúa Tể chạy thoát khỏi tay ngươi, thực sự là quá lợi hại rồi!

Khóe miệng Baptist hơi run run, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn đáp:

- Hắn có thể trốn khỏi tay ta, dựa vào bản lãnh của ngươi, hắn có thể vờn ngươi xoay mòng mòng, ngươi tin không?

Thanh niên điêu khắc gỗ cười cợt trả lời:

- Tin, ta tin, ai không biết ngươi có năng lực theo dấu mạnh mẽ, nhưng mà đổi lại là ta, hắn sẽ không có cơ hội chuồn mất, chỉ cần bị ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ chết trong tay ta, ngươi có tin không?

Ánh mắt Baptist như bắn ra lửa rống:

- Ngươi có ý gì?

- Được rồi!

Face Niya thấy hai người lại muốn cãi vã, cau mày nói:

- BapTist, ngươi nói rõ xem tình huống thế nào, chỉ vẻn vẹn một tên Chúa Tể cũng dám tới nơi này, hẳn cũng là người có bản lĩnh.

Lời này là cố ý cho Baptist một nấc thang để đi xuống, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, có thể lấy thân thể Chúa Tể đào tẩu khỏi tay Baptist, đây tuyệt đối không phải bốn chữ đơn giản "Bản lĩnh hơn người" là có thể hình dung. Baptist hừ một tiếng, nói:

- Nói đến chuyện này cũng là do ta sơ sẩy, lúc ta đang chơi cao hứng, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu tử kia trốn trong một thân cây, lúc ta qua đánh lén, tiểu tử này cũng nhận ra được rồi, vừa vặn né tránh. Lúc đó ta cũng không biết, tiểu tử này đến rốt cuộc là Thâm Uyên hay là Chúa Tể, mấu chốt nhất chính là tiểu tử này còn có thể khống chế Thi Vương, ở bên cạnh hắn có một con Thi Vương xinh đẹp mang tới cho ta cảm giác rất nguy hiểm. Lúc đó ta cho rằng Thi Vương này cũng là Thâm Uyên, nghĩ đến lấy một địch hai, ta coi như thắng, phân nửa cũng sẽ bị thương, liên lụy đến hành động ngày mai.

Thanh niên điêu khắc gỗ nở nụ cười, khóe miệng hơi vểnh lên, tuy là không nói gì, nhưng biểu đạt ý tứ rất rõ ràng:

- Rõ ràng là ngươi kinh sợ rồi, có quan hệ gì cùng hành động ngày mai?

Baptist lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục thuật lại:

- Chờ sau khi ta rời đi, mới nghĩ tới khả năng tiểu tử này không phải Chúa Tể, vì vậy ta lập tức quay trở lại xem, kết quả tiểu tử này quả nhiên đã chuồn mất rồi, hơn nữa năng lực ẩn núp còn rất mạnh, ta tìm kiếm hơn hai giờ cũng không tìm được, nếu như lúc đó có Weitler ở đây, tiểu tử này khẳng định xong đời!

Trong đôi mắt màu xanh lam của Face Niya xuất hiện một tia gợn sóng, nói:

- Ngươi nói, người này có thể khống chế Thi Vương?

- Không sai!

Lúc này Baptist mới nghĩ đến trọng điểm mình muốn truyền đạt, nói:

- Cũng không biết tiểu tử này học được từ đâu, ta hoài nghi khả năng tiểu tử này không phải người của Thần Bích khác, có thể là Thâm Uyên di dân. Không phải có người đã nói, trong Thâm Uyên này vẫn còn sót lại những người may mắn sống sót từ thế kỷ trước sao, thậm chí đã từng có người nhìn thấy đồ vật của Thâm Uyên di dân chế tạo cùng với vết tích hoạt động. Ta nghi ngờ có thể tiểu tử này chính là Thâm Uyên di dân ở quanh đây.

Face Niya hỏi:

- Ngươi với hắn trao đổi thế nào, biết hắn nói ngôn ngữ gì không?

Baptist nói:

- Là ngôn ngữ Thần Bích thông dụng.

- Nếu như là ngôn ngữ Thần Bích thông dụng, còn phải hoài nghi gì nữa?

Thanh niên điêu khắc gỗ tức giận nói. Baptist lườm hắn một cái, nói:

- Chẳng lẽ Thâm Uyên di dân sẽ không thể lẻn vào Thần Bích học trộm sao, trong Thần Bích cũng không có biện pháp khống chế Thi Vương, Phòng Nghiên Cứu Ma Vật nào tìm được biện pháp như thế mà dám không giao lên trên?

Face Niya khẽ gật đầu nói:

- Hắn là người ở đâu tạm thời không nói đến. Hiện nay, người này hẳn là còn đang ở gần đây, mặc dù một Chúa Tể nhỏ nhỏ không có ảnh hưởng gì đối với chúng ta, nhưng không biết Thi Vương hắn nắm giữ có cấp độ gì. Mặc kệ thế nào, Weitler, hành động tiếp theo, ngươi cố lưu ý môi trường xung quanh, đừng bỏ xót sau lưng.

- Hừm, ta hiểu rồi.

Weitler gật đầu, nói xong lạ sờ sờ động vật nhỏ lông xù trong tay.

- Chờ sau khi trở về, có thể nói tin tức này cho vị đại nhân kia. Từ trước đến giờ hắn rất có hứng thú đối với phương diện Hành Thi, nếu như biết được có người có thể khống chế Thi Vương, phỏng chừng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tìm được người này, đến lúc đó chúng ta cũng coi như là người cung cấp tin tức. Nếu như có giá trị, hẳn là sẽ được ban thưởng không nhỏ.

FaceNiya mỉm cười nói. Baptist cười thầm trong lòng, sở dĩ hắn nói ra chuyện sỉ nhục như thế, chính là vì mục đích này, mượn tay vị đại nhân kia để báo thù.

- Ngươi đi thanh tẩy cơ thể đi, trời sắp sáng rồi, chúng ta cũng chuẩn bị lên đường.

FaceNiya nói với Baptist.

Baptist gật đầu, nhìn sắc trời một chút, đứng dậy rời đi.......

Đỗ Địch An đi dọc theo vết chân bầy ma vật, hắn đi không nhanh, phòng ngừa trên đường đi lúc nào cũng có thể sẽ gặp được vị Thâm Uyên kia. Hắn trong mọi thời khắc đều sẽ giấu giếm hơi thở của mình, một đường ẩn núp. Hơn một giờ sau, hắn đi tới một khu vực gò núi.

Chung quanh đây từ lâu đã không có vết chân ma vật, nhưng còn có mùi của vị Thâm Uyên kia lưu lại, hơn nữa ngoại trừ mùi của hắn, Đỗ Địch An còn ngửi thấy mùi của những người khác ở trong không khí nữa, trong đó còn có gồm mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể nữ tử.

Trong lòng Đỗ Địch An cả kinh, sống lưng chảy ra mồ hôi lạnh, nơi này lại còn có người khác nữa? Lẽ nào cũng không chỉ có một vị Thâm Uyên? Hắn muốn xoay người rời đi, nếu như chỉ có một mình vị Thâm Uyên hôm qua, cho dù gặp phải hắn cũng nắm chắc có thể chạy thoát, nhưng từ mùi trong không khí lưu lại mà suy đoán, có ít nhất bốn người, nếu như tất cả đều là Thâm Uyên, phỏng chừng hắn chắp thêm cánh cũng khó thoát.

Hắn dừng lại, chậm rãi lùi về phía sau, chờ đến khi lui ra càng ngày càng xa, cảm giác căng thẳng trong lòng hắn cũng dần dần thả lỏng. Hắn không khỏi nghĩ đến, nếu như những người này đều là Thâm Uyên, vậy thì kết đội tới đây làm gì? Săn bắn một loại ma vật nàn đó? Ngoại trừ Thần Quốc, còn Thần Bích nào có thể có nhiều Thâm Uyên như vậy?

Tuy rằng Đỗ Địch An không chắc chắn tất cả bốn mùi mình ngửi được đều là Thâm Uyên, nhưng hắn khẳng định, có ít nhất hai vị Thâm Uyên, nếu không thì vị Thâm Uyên hôm qua không thể để bốn vị Chúa Tể ở lại nơi đó, một mình hắn đi ra ngoài.

- Tập hợp một lúc được nhiều Thâm Uyên như vậy, nếu như tất cả đều là Thâm Uyên, vậy thì tương đương với năm vị Bích Chủ. Đội hình xa hoa như vậy tới đây, chỉ vì săn giết một con ma vật nào đó? Ngoại trừ ma vật, khu vực Thâm Uyên này còn có thứ gì nữa? Thâm Uyên di dân? Di tích thế kỷ trước?

Trong lòng Đỗ Địch An phỏng đoán, những suy đoán này khiến hắn càng thêm hiếu kỳ, hận không thể lần nữa đi tìm tòi thực hư, nhưng lý trí nói cho hắn biết hắn không phải nhân vật chính bên trong tiểu thuyết, không số mệnh có tốt như vậy, cho dù đối phương tìm được bảo vật gì, dựa vào một chút sức mạnh nhỏ bé của hắn cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Đã như vậy, vì nhìn đã con mắt mà phải chịu nguy hiểm đến tính mạng, chẳng phải là rất ngu xuẩn?