← Quay lại trang sách

Chương 1004 Kiểm Chứng

Ngươi chạy đằng ngươi, ta đi đằng ta, nể mặt ngươi có đồng bọn, lần này quên đi. Lần sau sẽ không thể buông tha nữa, hừ, ai yếu người đó xui xẻo.

Trong lòng Đỗ Địch An nghĩ như thế, ngẫm lại cũng thật buồn cười. Hắn cùng với đối phương đều quay đầu lại tìm nhau, nhưng sau khi tìm đều không có kết quả, chỉ có thể phẫn nộ kết thúc. Mắt thấy mặt trời đã lên, Đỗ Địch An không nghĩ nhiều nữa, dựa theo con đường của mình đã vạch ra lúc trước, đi ngược lại gò núi mà mình đã thăm dò. Hắn chỉ cầu nguyện, hi vọng phương hướng này là đi ngược lại với tên Thâm Uyên hôm qua, mà không phải cùng một con đường.

Để cho an toàn, hắn quyết định đi sang ngang 300 dặm, sau đó lại tiếp tục đi về hướng bắc.

Lần này hắn di chuyển càng thêm thật cẩn thận, dù sao, đồng bạn của tên Thâm Uyên hôm qua lúc nào cũng có thể xuất hiện ở xung quanh, cũng có thể sẽ bởi vì truy đuổi con ma vật nào đó mà gặp được hắn. Nếu như vậy, hắn cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Quãng đường 300 dặm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không tính là ngắn. Nếu như ở khu vực săn thú, Đỗ Địch An một giờ là có thể bay hết, nhưng ở khu vực Thâm Uyên lại chỉ có thể ngoan ngoãn đi bộ, ven đường gặp phải không ít ma vật, đại đa số đều là Khai Hoang cấp, tình cờ cũng có ma vật nhỏ cấp bậc Thú Liệp Giả. Tuy thể chất ma vật không cao, nhưng phần lớn đều mang độc, Đỗ Địch An hoặc là tránh ra thật xa, hoặc là toàn lực đánh giết, không dám khinh thường.

Phốc!

Đầu một con thằn lằn đá bị cắt đứt, thân thể của nó giãy lên rồi ngã gục xuống. Đỗ Địch An liếc nhìn chung quanh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, cắt thân thể con thằn lằn đá này ra, từ trong lòng lấy ra "Dẫn hồn bình". Đây là chiếc lọ có thể nhanh chóng lấy ra ký sinh hồn trùng từ trong cơ thể ma vật đã được ban tên, đáy bình có mùi hương mà ký sinh hồn trùng yêu thích nhất. Hắn đưa miệng bình đến vùng cổ của con thằn lằn đá đứt đầu này, dòng máu chảy xuống, qua nửa phút, từ trong chỗ máu thịt bị xé rách không có một chút động tĩnh nào.

Đỗ Địch An thở dài, biết con thằn lằn đá này cũng không phải là ma vật được ban tên. Hắn thu hồi chiếc lọ, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Phần lớn ma vật trong khu vực Thâm Uyên này hắn đều chưa từng gặp, bởi vậy muốn phân biệt ra con nào là ma vật đã được ban tên, chỉ có thể dựa vào "Dẫn hồn bình" để kiểm tra, nhưng mà số lần hắn ra tay đánh giết cũng không nhiều, hơn nữa có một số ma vật vừa nhìn đã biết là ma vật phổ thông, hắn cũng lười kiểm tra. Chỉ có một số ma vật tương đối tinh ranh cùng với có một số năng lực đặc thù, hắn mới xuất thủ kiểm chứng một phen.

Giống như con thằn lằn đá này, lúc trước ngụy trang thành nham thạch ẩn núp ở chung quanh hắn, hắn lại không thể nào phát hiện ra được, có thể thấy được năng lực ngụy trang mạnh cỡ nào. Cũng may bản thân nó chỉ có sức mạnh Khai Hoang Giả mới không tạo thành tổn cho hắn.

- Ma ngân Cát Liệt Giả trong ngực đã không còn, chỉ còn lại ma sào trống trơn. Cũng may năng lực Cát Liệt Giả vẫn còn có thể sử dụng, không biết sau khi chặt đứt cánh tay phải có thể cũng cắt đứt năng lực Cát Liệt Giả hay không, dù sao ma ngân cũng bị vật kia nuốt đi...

Đỗ Địch An vừa chạy vừa nghĩ đến tình huống của bản thân, hơi buồn bực mất tập trung. Cánh tay phải biến hóa khiến hắn cảm thấy bất an, nếu như không phải lo lắng đến chuyện sau khi cắt bỏ cánh tay phải cũng sẽ cắt bỏ luôn năng lực của Cát Liệt Giả thì hắn đã sớm động thủ rồi.

Hai ngày nay hắn nhìn thấy trong cánh tay phải bị băng hóa, chu vi 1 nửa centimet chung quanh bướu thịt màu vàng kia vốn là máu thịt băng hóa, vậy mà biến thành màu vàng kim nhàn nhạt, hiển nhiên là bị bướu thịt màu vàng đồng hóa rồi.

Chờ lúc màu vàng này lan tràn đến thân thể, hắn cảm giác có thể mình sẽ lần thứ hai đối mặt với cục diện đại não bị xâm lấn. Điều này khiến cho hắn rất phiền muộn, tuy rằng cánh tay phải tăng lên lực lượng kỳ lạ khiến hắn có thêm một lá bài tẩy, nhưng nếu như có thể bỏ qua nguy hiểm trong cơ thể, hắn thà rằng không cần lá bài tẩy này, chỉ tiếc là không thể theo ý hắn được.

Sau khi dịch chuyển sang ngang 300 dặm, Đỗ Địch An tiếp tục đi về hướng bắc. Tuy rằng đi bộ rất khô khan, nhưng hắn không được thả lỏng tinh thần, phải cẩn thận từng li từng tí một.

Phốc!

Đỗ Địch An bất ngờ ra tay, giết chết một con ma vật vừa giống bò vừa giống chuột, lấy ra "Dẫn hồn bình" để ngay phần cổ bị cắt đứt của nó. Chừng mười giây sau, Đỗ Địch An đã nhìn thấy này con ma vật quái dị này ở sống lưng nhẹ nhàng nhô ra, dường như có thứ gì đó xẹt qua. Ánh mắt hắn sáng lên, dùng Thấu Thị quét qua, lâp tức nhìn thấy một con con sâu nhỏ đỏ như máu, chính là ký sinh hồn trùng!

Rất nhanh, con ký sinh hồn trùng này đã chui vào trong "Dẫn hồn bình". Lúc Đỗ Địch An đậy nắp bình lại, con sâu nhỏ màu máu này dường như ý thức được mình đã rơi vào cạm bẫy rồi, mãnh liệt giãy dụa trong bình, tạo nên âm thanh thùng thùng vang vọng.

Đỗ Địch An thu lại vào trong túi, mang theo Helisha nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Sau khi bay đến một nơi có đống đá vụn nằm ngổn ngang, hắn ngồi trên một hòn đá như bê tông, liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh. Sau khi xác nhận đã an toàn, hắn để Helisha bảo vệ mình, sau đó lấy ra ống hút cùng đạo cụ tương tự từ cái túi sau lưng.

Hắn muốn kiểm tra một chút, nếu không có ma ngân Cát Liệt Giả, con ký sinh hồn trùng này có còn có thể trở thành chất dinh dưỡng hay không.

Rất nhanh, sâu nhỏ màu máu trong Dẫn Hồn Bình bị biến thành một bãi chất nhầy. Sau khi hút vào trong ống hút, Đỗ Địch An cởi áo giáp, vén áo bên trong lên, nhìn vết sẹo nhàn nhạt ở giữa ngực, thông qua Thấu Thị có thể nhìn thấy bên trong là một đồ vật giống như bọt khí, bên ngoài là một lớp màng, nhưng nhưng ở chung quanh ma sào bọt khí này lại có thật nhiều mạch máu màu đỏ giống như sợi tóc, dày đặc. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bộ phận này của hắn đã không thuộc về phạm trù kết cấu cơ thể con người nữa rồi. Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, sau đó tiêm ký sinh hồn trùng vào. Bãi nhầy màu đỏ sậm rất nhanh đã được tiêm vào ma sào. Từ bên ngoài nhìn vào, giống như một cái bớt màu đỏ hơi phồng lên, sờ vào vô cùng mềm mại.

Đỗ Địch An nhìn chăm chú ma sào, cảm thụ biến hóa của nó. Thời điểm từng giây từng phút trôi qua, cảm giác nóng rực trong ấn tượng của hắn cũng không có xuất hiện, Đỗ Địch An nhìn niêm dịch ký sinh hồn trùng trong ma sào vẫn chưa giảm đi chút nào, sắc mặt hắn chậm rãi trầm xuống.