← Quay lại trang sách

Chương 1005 Tòa Thần Bích Thứ Hai

Hắn tiếp tục chờ rồi chừng mười phút, vẫn như cũ không có bất kỳ biến hóa nào, hắn chỉ có thể thu hồi ống hút cùng Dẫn Hồn Bình, mặc vào y phục cùng áo giáp, tâm tình phức tạp cùng thất lạc:

- Chẳng lẽ là nhất định phải tiêm vào trong bướu thịt màu vàng kia mới có hiệu quả?

- Bướu thịt màu vàng này sớm muộn gì cũng phải loại bỏ, nếu như loại bỏ rồi, ma ngân Cát Liệt Giả cũng không còn, chẳng phải là sức mạnh của ta sẽ lập tức suy yếu đến đáy vực?

Trong lòng hắn thở dài, nếu như ở Thần Bích gặp phải tình huống như vậy, hắn sẽ lập tức quyết định được giữ hay bỏ, sẽ không phải xoắn xuýt như vậy. Nhưng ở khu vực Thâm Uyên nguy cơ tứ phía này, hắn không muốn bỏ qua cánh tay phải, lại càng không nguyện mạo hiểm mất đi ma ngân Cát Liệt Giả, chuyện này mang ý nghĩa rất có thể hắn sẽ đánh mất năng lực Thấu Thị, cảm giác nhiệt lượng, cùng với ma thân, đến lúc đó có lẽ hắn còn không bằng một Khai Hoang Giả phổ thông. Lấy bướu thịt màu vàng ra không được, không lấy ra cũng không được, Đỗ Địch An cảm thấy phiền lòng cùng bất lực. Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới vị Thâm Uyên gặp phải trước kia.

- Nếu như chung quanh đây không phải Thần Quốc, đối phương dùng là ngôn ngữ Thần Bích thông dụng, hẳn là một tòa Thần Bích nào đó ở chung quanh đây, nếu như là Thần Bích, hẳn sẽ là Thần Bích phi thường mạnh mẽ.

Không biết có phải Thần Bích này cũng chia bè kết phái hay không, mặc kệ thế nào, nếu như có thể tìm được một toà Thần Bích, lẻn vào trong đó, chí ít cũng an toàn hơn khu vực Thâm Uyên, đến lúc đó lại nhân cơ hội tìm hiểu tình huống từ bên trong, thuận tiện tìm cơ hội kiếm một truyền kỳ ma ngân khác, sau đó loại bỏ bứu thịt này. Như vậy cho dù mất đi ma ngân Cát Liệt Giả, cũng sẽ có truyền kỳ ma ngân khác thay thế bổ sung vào.

Đây là hạ sách, nhưng so với những lựa chọn khác đã xem như là biện pháp giải quyết tốt nhất hiện nay rồi. Tuy rằng thay thế ma ngân Cát Liệt Giả khiến hắn cực kỳ do dự, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác giải quyết. Lấy tốc độ lan tràn của bướu thịt màu vàng này, không đến bốn năm ngày sau, đoán chừng sẽ lan tràn ra khỏi cánh tay phải, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với vấn đề càng thêm nguy hiểm cùng đau đầu.

Nếu như không phải thời gian gấp rút, hắn còn muốn trở bề Sylvia, chí ít ở nơi đó hắn có thể bảo đảm trăm phần trăm mình có thể có được một ký sinh hồn trùng cấp bậc truyền kỳ.

- Nếu như thay ma ngân, phỏng chừng sẽ từ cấp bậc Chúa Tể rớt xuống. Cực hạn thừa nhận của ma ngân truyền kỳ bình thường là Nội Hoang cấp, thần hóa truyền kỳ mới có thể gánh chịu thân thể Chúa Tể, không biết ma ngân Thâm Uyên Hành Tẩu Giả là cấp bậc gì, nhưng theo ta suy đoán hắn là ở trên truyền kỳ còn có tồn tại cao cấp hơn...

Trong lòng Đỗ Địch An thở dài, ăn máu thịt Hoang thần thực sự là một lựa chọn sai lầm, bây giờ đã đến lúc trả nợ cho sai lầm này, cái giá phải trả quá thê thảm rồi.

Hắn đứng dậy, tuy rằng hắn đã có quyết định, nhưng tiền đề là có thể tìm được Thần Bích chung quanh đây không cũng là một ẩn số. Dù sao, khu vực Thâm Uyên Hành Tẩu Giả hoạt động quá rộng lớn, tên Thâm Uyên đến từ Thần Bích kia có ở chung quanh đây hay không cũng rất khó nói.

- Đẳng cấp ma vật chung quanh Thần Bích sẽ thấp hơn, tìm dọc theo phương hướng ma vật đẳng cấp thấp hơn, hẳn là có cơ hội tìm được.

Đỗ Địch An hồi tưởng lại sự phân bố ma vật dọc theo con đường này, rất nhanh hắn đã tìm được một con đường phù hợp, nhưng mà đường này ở phía Đông, có xung đột với con đường phía Bắc hắn đang đi.

Lúc này Đỗ Địch An đi dọc theo hướng đông, bởi vì Thần Quốc còn cách nơi này một đoạn đường dài dằng dặc, hắn cũng không vội chạy đi trước, cố gắng tìm được Thần Bích ở phía đông, có thể có thu hoạch ngoài ý muốn cũng không biết chừng. Hơn nữa, hắn chỉ mới thấy Sylvia Thần Bích, chưa từng thấy những Thần Bích khác. Sau khi kiến thức một phen, hẳn là có thể so sánh sự khác biệt giữa những Thần Bích cùng với một số bí mật. Hắn một đường tiến lên, đại đa số ma vật gặp phải đều là Khai Hoang Cấp, theo Đỗ Địch An đi về hướng đông ngày càng xa, ma vật gặp phải cũng càng ngày càng yếu, chứng minh con đường hắn lựa chọn lúc trước là không sai.

Đến buổi tối, Đỗ Địch An dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút thịt ma vật săn giết được, uống nước đọng trong dấu chân to lớn ở ven đường. Ngày tiếp theo lại tiếp tục di chuyện. Trong nháy mắt đã qua ba ngày.

Đỗ Địch An ngày đi ngàn dặm, trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã đi được quãng đường hơn ba ngàn dặm. Sở dĩ có thể đi được nhanh như thế, chủ yếu là trên đường hắn đi, phần lớn đều là ma vật Khai Hoang cấp, tình cờ mới gặp một con ma vật Chúa Tể cấp cùng Nội Hoang cấp, còn ma vật Thâm Uyên cấp xếp trên Chúa Tể, hắn chỉ gặp được hai con, đều bị hắn tránh né từ xa, cũng không làm đối phương kinh động.

- Nếu như ngày kia còn không tìm được Thần Bích, cũng chỉ có thể chịu cụt tay ở nơi hoang dã rồi.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn cánh tay phải đã hóa thành hàn băng lợi trảo, phạm vi lan tràn của bướu thịt màu vàng ở bả vai càng lúc càng lớn. Chỉ thời gian ba ngày rưỡi ngắn ngủi đã mở rộng đến một centimet, hắn phát hiện niêm dịch ký sinh hồn trùng tiêm vào trong ma sào ở giữa ngực, trong lúc vô hình đã khô cạn không ít. Hắn không biết hai thứ này có quan hệ hay không, hắn dự định đêm nay sẽ hút niêm dịch ký sinh hồn trùng này ra. Nếu như thân thể chậm chạp không thể hấp thu, sẽ chỉ khiến thối rữa bên trong ma sào, ngược lại sẽ tạo vị khuẩn khiến thân thể phát bệnh. Ba ngày qua đi, Đỗ Địch An không gặp lại tung tích cùng với mùi của tên Thâm Uyên Hành Tẩu Giả, hắn cảm giác mình hẳn là đã rời xa người kia, hoặc là nói rời xa đọi ngũ kia.

Đỗ Địch An từ trong rừng rậm bay lên, nhiệt cảm thị giác nhìn thấy được phía trước ba dặm có một con ma vật Giới Hạn Giả, hắn trực tiếp xông lên trên, con ma vật này to như con thủ, lông xù, nhưng lỗ tai dài nhọn trên đầu cũng không phải lông xù, mà là lỗ tai màu đen sắc bén như sừng trâu. Nó quay đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, trong con ngươi màu đỏ tươi tràn ngập lệ khí, vừa muốn há mồm hí, một đạo hàn quang xẹt qua, máu tươi phun ra. Đầu ma vật rơi xuống đất, lăn lóc trên mặt đất. Đỗ Địch An lấy ra "Dẫn hồn bình", đưa tới cổ con ma vật, rất nhanh, ở trong dòng máu đang phun trào có một con ký sinh hồn trùng giống như rết đang nhanh chóng trèo ra, chui vào trong bình.

- Lại một con.

Đỗ Địch An đậy lại nắp bình, ba ngày này, hắn đã giết hàng ngàn con ma vật, trong đó có mười hai con ma vật đã được ban tên, tính cả con trước mắt này, tổng cộng mười ba con ký sinh hồn trùng. Trong hàng ngàn con ma vật này, cũng không ít ma vật hắn cảm thấy không giống ma vật đã được ban tên, vì vậy nên không thử nghiệm. Lấy xong ký sinh hồn trùng, Đỗ Địch An mang theo Helisha tiếp tục tiến lên phía trước.

Hoàng hôn buông xuống, hắn ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, ánh sáng ấm áp khiến hắn có cảm giác thư tháo đi dạo dưới ánh chiều tà. Đi dọc theo hướng đông, hắn quả thực có cảm giác nhàn nhã. Ma vật hắn gặp phải trên con đường này so với đám ma vật lúc trước hắn gặp phải nhỏ yếu hơn nhiều. Tiếp tục bước đi, một tia nắng chiều thoảng qua mi mắt, trên đám cỏ dại phía trước rừng rậm, ở xa xa có một tòa Thần Bích cao chót vót đang đứng sừng sững, giống như một bức tường thành cổ.