Chương 1012 Lãnh Chúa Mạnh Nhất
Đỗ Địch An không truy cứu nữa, hắn hoàn toàn chưa quen thuộc nơi này, chỉ có thể dựa vào uy thế để cho Lothik tự giác nói thật. Nếu như đối phương thật sự muốn giấu chuyện gì, hắn cũng không biết được. Dựa vào phân tích tâm lý cùng phản ứng của thân thể cũng không phải chuẩn xác trăm phần trăm, hắn chỉ có thể tiếp tục hỏi:
- Khẩn Cầu Giả này ngươi có thể mua mấy con? Nếu có thể mua, vậy thì trong lãnh địa của ngươi cũng có cao thủ sở hữu ký sinh hồn trùng của Khẩn Cầu Giả?
Lothik thấy dáng vẻ Đỗ Địch An không vừa lòng, suýt chút nữa thì thổ huyết, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại nhân, lấy tài sản trong tay ta, có thể mua được một con từ trong thần điện đoán chừng cũng phải táng gia bại sản rồi. Thủ hạ của ta không có phúc khí tốt như thế, tài nguyên để mua một con Khẩn Cầu Giả, ta có thể mua mười truyền kỳ ký sinh hồn trùng khác rồi.
Đỗ Địch An nhíu nhíu mày, nghĩ thầm điều này cũng đúng. Ma vật xếp hạng đệ nhất, cho dù có thể mua thì giá cả cũng là cao nhất. Xem ra vật này tuy rằng có thể mua, nhưng cũng không phải mỗi quý tộc đều mua được, mà quý tộc giống như Lothik còn có ba mươi, bốn mươi người, cơ bản cũng không mua nổi.
- Trong cao tầng thần điện hẳn là đã dùng vật này rồi, vậy mà vẫn còn dư để bán ra ngoài.
Đỗ Địch An hơi híp mắt lại, suy nghĩ một chút, quay sang Lothik hỏi:
- Lãnh chúa mạnh nhất trong mắt ngươi là ai, so với lãnh địa của ngươi thì mạnh hơn bao nhiêu?
Trong lòng Lothik khinh bỉ, còn muốn giả bộ nữa, còn muốn trong mắt ngươi? Ngươi trực tiếp hỏi lãnh chúa mạnh nhất ở nơi này là được rồi. Nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn trả lời vẫn rất thành thật, nói với Đỗ Địch An:
- Ta cảm thấy, lãnh chúa mạnh nhất hẳn là lãnh chúa Hoa Hồng Đỏ (Red Rose), diện tích lãnh địa của bọn hắn lớn hơn ta rất nhiều. Cao thủ cấp bậc Vạn Nhân Trảm cũng có mấy chục người, lãnh địa của ta xa xa không bằng.
- Vạn Nhân Trảm?
Đỗ Địch An nhíu mày, liếc mắt nhìn thi thể thanh niên trên mặt đất:
- Chính là thứ này?
Lothik gật đầu, trong lòng càng thêm xác định thân phận của Đỗ Địch An. Đỗ Địch An lại không để ý tới mình có bại lộ thân phận hay không. Chỉ là không ngờ tới toà Thần Bích này lại gọi Khai Hoang Giả là Vạn Nhân Trảm
Xem ra thực lực cùng đẳng cấp cũng không phải do Thần Quốc quản lý phân chia. Nếu muốn biết xưng hô thống nhất thì còn phải đến Thần Quốc mới biết được.
- Có cao thủ bên trên Vạn Nhân Trảm hay không?
Đỗ Địch An hỏi. Lothik biết có lẽ Đỗ Địch An không phải hỏi lãnh địa của Hoa Hồng Đỏ, nhưng vẫn trung thực đáp:
- Có, có người nói lãnh địa Hoa Hồng Đỏ có hai vị cao thủ cấp ma tướng, có thể dễ dàng giết chết Vạn Nhân Trảm.
Nói tới chỗ này, hắn lại nhìn Đỗ Địch An một chút. Dưới cái nhìn của hắn, Đỗ Địch An hẳn là thuộc về cấp bậc này.
Đỗ Địch An lại nghe được một xưng hô xa lạ, hắn nhíu nhíu mày không nói gì, tiếp tục hỏi một số chuyện khác, ví dụ như là tình huống vương đô, tình huống thần điện, cùng với Phòng Nghiên Cứu Ma Vật.
Nhưng mà thời điểm hỏi đến Phòng Nghiên Cứu Ma Vật, Lothik lại bảo mình chưa từng nghe nói đến. Đỗ Địch An lập tức cảm thấy kỳ quái, sau đó hỏi xuất xứ của sách ma vật mới biết được quả nhiên thần điện này chính là Phòng Nghiên Cứu Ma Vật, chỉ là không nghĩ tới địa vị đã biến hóa, trở thành thế lực mạnh nhất ở nơi này.
Thông qua cuộc trò chuyện với Lothik, Đỗ Địch An cũng dần dần hiểu rõ chế độ ở nơi này. Trên lãnh chúa chính là hoàng thất bên trong vương đô, sau đó đứng ngang hàng với hoàng thất chính là thần điện. Lãnh chúa trung thành với vương thất, nhưng kính nể thần điện.
- Xem ra ở đây, người quản lý Phòng Nghiên Cứu Ma Vật có dã tâm không nhỏ đối với quyền lực, tất cả cao thủ và thủ hạ của lãnh chúa đều đến từ thần điện. Có thể nói cho dù lãnh chúa mạnh cỡ nào, nhưng ở trước mặt thần điện cũng chỉ có thể phục tùng. Nếu như không phải hoàng thất có Bích Chủ tọa trấn, mà Bích Chủ có thể đi ngang khu vực Thâm Uyên tiến vào Thần Quốc, hơn phân nửa hoàng thất này cũng đã bị thần điện khống chế, nhưng mà hiện tại cũng không khác gì đứng trên đầu hoàng thất rồi...
Trong lòng Đỗ Địch An thầm nghĩ, Phòng Nghiên Cứu Ma Vật nơi này khá giống với Tu Đạo Viện Bên trong Sylvia. Trắng đen lẫn lộn, rõ ràng là ma nhưng lại tự xưng là thần, hơn nữa so với thần còn làm tốt hơn.
Sau khi kết thúc trò chuyện, Đỗ Địch An tiến lên, bàn tay nhanh chóng đánh hai lần lên bả vai Lothik. Lothik cảm giác vai đau nhói, tựa hồ có vật gì đó tiến vào trong thân thể của mình, hắn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vã lui về phía sau hai bước, vừa sợ vừa giận nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi, ngươi làm gì vậy? Không phải đã...
Đỗ Địch An giơ tay cắt ngang hắn nói:
- Đừng lo lắng, tạm thời ta sẽ không lấy cái mạng nhỏ của ngươi. Chỉ là cho một con vật nhỏ vào trong thân thể của ngươi mà thôi, chỉ cần ngươi thành thật nghe lời, nửa tháng sau đưa Khẩn Cầu Giả đến trước mặt của ta, ta sẽ lấy vật này ra. Nhân tiện cũng nói cho ngươi biết, không nên làm chuyện vô ích, ngoại trừ ta, ở nơi này của các ngươi không ai có thể tìm thấy vật này, thậm chí còn không thể nhìn ra trong cơ thể ngươi có chỗ nào kì lạ.
Hắn cố ý nói "Nơi này của các ngươi", lúc trước hỏi nhiều vấn đề như vậy, chỉ cần Lothik này không ngốc thì sớm đã có thể đoán được thân phận của hắn. Hiện tại hắn nói ra rõ ràng, chẳng khác nào thừa nhận rồi, đồng thời cũng làm cho Lothik kiêng kị hơn.
- Suýt chút nữa quên nói cho ngươi biết, nếu như hai mươi ngày sau không lấy ra vật này được, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy kết cục của mình. A đúng rồi, thê tử cùng con cái của ngươi lại càng không muốn nhìn thấy hình ảnh kia, vì vậy ngươi tốt nhất không nên giở trò gì. Ta đã thuê một phòng ở quán trọ Frog trong thị trấn, sau mười lăm ngày ta sẽ tới đó chờ.
Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn nói. Thân thể Lothik co rụt lại, hắn có chút sợ hãi, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hắn không hoài nghi lời Đỗ Địch An nói chút nào. Lúc trước ngón tay Đỗ Địch An điểm qua vai hắn, hắn không thấy được rõ, nhưng lại cảm giác được có thứ gì đó chui vào trong vai mình, tê tê dại dại. Hiện tại hắn chỉ mong lời Đỗ Địch An nói không phải sự thật, hi vọng lát nữa hắn có thể tìm được người lấy ra vật kia. Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, đưa bàn tay đến trước mặt Lothik, lúc bàn tay buông xuống, Lothik chỉ nhìn thấy sách ma vật sách từ trước mặt mình rơi xuống, mà Đỗ Địch An thì đã biến mất không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ còn dư lại một cuốn sách nhỏ, cạnh một tiếng rơi xuống đất, âm thanh lạnh lẽo khiến trái tim của hắn cũng lạnh đi.