← Quay lại trang sách

Chương 1013 Mạng Người Như Cỏ

Sau khi nhảy ra khỏi trang viên của Lothik, Đỗ Địch An thừa dịp bóng đêm trở thị trấn. Lúc trước hắn vỗ vai Lothik, tất nhiên không phải thật sự đưa món đồ gì vào, chỉ là điểm lên trên huyệt vị của hắn. Đỗ Địch An xem qua tri thức huyệt vị bên trong siêu cấp chíp của lão tổ tông lưu lại, đây là tinh hoa y thuật cổ đại. Nguyên nhân chính là vì như vậy, hắn mới có thể dao động Lothik, nói cho hắn biết người nơi này không kiểm tra được. Hắn nói ra lời này, đến lúc đó nếu Lothik thực sự không nhìn ra được gì, phân nửa trong lòng cũng sẽ lo lắng, không dám xem nhẹ. Dù sao sự tình liên quan đến mạng nhỏ của mình, chỉ cần hơi hoài nghi một chút cũng đủ cho người khác điều khiển rồi.

Trên trấn nhỏ có thủ vệ tuần tra, Đỗ Địch An dễ dàng tránh né được những thủ vệ này, bí mật tiến vào trong một quán trọ nhìn qua đơn giản mộc mạc. Quán trọ treo một bảng hiệu. Trở lại phòng, chỉ thấy Helisha đang ngồi trên một cái bàn bên cạnh giường, giống như một thê tử hiền lành đang chờ đợi trượng phu trở về. Trong lòng Đỗ Địch An có một tia ấm áp. Hắn đi đến trước mặt Helisha, nói nhỏ nhẹ ấm áp với nàng chuyện đêm nay mình đi ra ngoài. Sau khi nói xong, hắn giúp Helisha rửa mặt cùng đánh răng, sau đó ôm nàng đi lên trên giường, để cho nàng nằm ngủ. Tuy rằng Helisha không cần ngủ, hắn cũng chưa bao giờ thấy nàng chợp mắt, nhưng hắn vẫn hi vọng nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt giống như người bình thường. Sau khi giúp Helisha nằm xuống, Đỗ Địch An đốt ngọn đèn, ngồi bên cạnh bàn, nhìn cánh tay phải của mình, tâm tình có chút phức tạp. Ma ngân Khẩn Cầu Giả có thể lấy được hay không còn chưa biết, nhưng cánh tay phải của mình lại không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi. Hắn nhìn thấy trong cánh tay đã bị vàng hóa đến bả vai, nếu kéo dài thêm một hai ngày, phỏng chừng sẽ chạy vào trong cơ thể, đến lúc đó uy hiếp của bướu thịt màu vàng sẽ quay trở lại.

- Tự phế một tay, sau đó bắt đầu lại từ đầu, không biết ở đây có thể lấy được thần hóa ma ngân Khẩn Cầu Giả hay không...

Ánh mắt Đỗ Địch An lấp lóe, muốn chiếm được ma ngân Khẩn Cầu Giả thần hóa, ít nhất cũng phải cướp đoạt lãnh địa của bốn lãnh chúa đồng thời ép bọn hắn mua cho mình mới được. Chỉ năm lãnh chúa liên tục mua ma ngân Khẩn Cầu Giả, chắc chắn sẽ khiến cho Thần Điện chú ý, trong Thần Điện kia hẳn là không thiếu cao thủ thần hóa Khẩn Cầu Giả. Hắn bóp bóp sống mũi, khẽ thở dài.

Nói cho cùng hắn vẫn có chút không nỡ tự phế đi cánh tay phải, nhưng dù tiếc đến đâu hắn cũng phải làm. Có điều ở trong quán trọ này chắc chắn không thích hợp để chặt tay. Hắn dự đị đợi tới lúc trời sáng sẽ rời khỏi nơi này. Ở trong vùng hoang dã lâu như vậy, đã rất lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi thật tốt. Suy nghĩ một lát, hắn đứng dậy rửa mặt, sau đó chui vào trong chăn để ngủ.

Lần này hắn ngủ rất ngon, không cần ôm Cát Liệt Giả chiến đao, không cần lúc nào cũng căng thẳng trong lòng.

Lúc gần tới buổi trưa, Đỗ Địch An mới tỉnh lại. Hắn chậm rãi xoay người, cảm giác mệt mỏi của những ngày này đã mất đi sạch sành sanh, lần nữa khôi phục tinh lực, hắn giúp Helisha rửa mặt một phen, mặc quần áo tử tế, mang theo Helisha xuống lầu ăn cơm.

- Ông chủ, cho mười phần bò bít tết rắc hạt tiêu đen.

Đỗ Địch An tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, hướng về bà chủ bên quầy hô lên. Bà chủ là một cô gái trẻ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trên đầu đội một chiếc khăn màu đỏ nhạt, nhìn vô cùng già giặn. Nàng nghe vậy liếc nhìn Đỗ Địch An một chút, thấy Đỗ Địch An cùng Helisha chỉ có hai người lại muốn mười phần bò bít tết, không khỏi líu lưỡi.

Nhưng Đỗ Địch An gọi càng nhiều nàng sẽ kiếm được càng nhiều, sao có thể từ chối được. Hơn nữa nhìn trang phục của Đỗ Địch An cùng Helisha đều là đồ đắt giá, không phải người không có tiền. Nàng đáp lại một tiếng, xoay người đi về phía sau thông báo cho nhà bếp. Chỉ chốc lát sau, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi bưng hai phần bò bít tết hạt tiêu đen thơm ngát lại đây. Món này được xem như là một trong vài món điểm tâm tương đối đắt giá của bọn họ, tuy rằng nhìn qua mặt tiểu cô nương rất non, nhưng đã bắt đầu phát dục rồi. Trước ngực phình ra, toả ra khí tức trước thanh xuân non nớt, không thua kém thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi chút nào.

Đỗ Địch An chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó nhận lấy bò bít tết bắt đầu ăn, trong lòng âm thầm cảm khái. Người nơi này quả thực có bản lĩnh tảo hôn, chỉ nhìn tốc độ phát dục này thôi, mười hai mười ba tuổi cũng đã có thể làm mẹ rồi. Nói đến trong khu ổ chuột của Sylvia, đứa trẻ mười hai mười ba tuổi sinh con chỗ nào cũng có, không chỉ sinh con mà còn phải gánh vác nhiệm vụ kiếm tiền trong gia đình, tất cả đều đã quen thuộc. Nào giống như thời đại trước, đứa trẻ mười hai mười ba tuổi thì biết cái gì? Có khi còn ở trước mặt cha mẹ gào khóc đòi ăn.

Đỗ Địch An ăn xong một phần trong tay liền cắt ra một phần bò bít tết khác đút cho Helisha ăn. Bò bít tết này chỉ chín được 3/10, dinh dưỡng còn rất nhiều. Bên trong có tơ máu, Helisha cũng không bài xích. Tiểu cô nương lại bưng hai phần bò bít tết lại đây, nhìn thấy dáng vẻ của Đỗ Địch An, trên khuôn mặt có mấy vết tàn nhang tràn đầy vẻ ước ao, cười nói:

- Ngài cùng với thê tử thực ân ái.

Đỗ Địch An nhàn nhạt gật đầu, sau khi cho Helisha ăn xong, hắn lại ăn phần thịt của mình. Lúc ăn tới phần thứ sáu, đột nhiên có vài âm thanh thô bạo truyền đến khiến Đỗ Địch An cảm thấy hơi chói tai, chỉ thấy cửa quán trọ bị đá văng, liên tục đung đưa loảng xoảng. Năm tên đại hán vóc người khôi ngô, bắp thịt cường tráng đi vào, dẫn đầu là một đội mũ sắt có hai sừng, khoác áo giáp, nhìn qua có mấy phần năng lực. Hắn vênh váo đắc ý nhìn qua đại điện một lượt, ánh mắt không dừng lại trên người Đỗ Địch An, cuối cùng dừng lại trên người bà chủ quầy ở phía sau, cười lạnh một tiếng, nói:

- Bà chủ, hôm nay làm ăn khá khẩm, nên trả cho chúng ta phí bảo hộ chứ?