← Quay lại trang sách

Chương 1014 Lười Dong Dài

Lúc mấy người này xông tới, sắc mặt bà chủ lập tức thay đổi, khuôn mặt tươi cười vội vã tiến lên tiếp đón nói:

- Mimon đại ca, không phải hai ngày trước đã nói cuối tháng sẽ trả sao. Ngài cũng nhìn thấy rồi, nơi này của chúng ta làm ăn không tốt...

- Đó là chuyện của ngươi, chuyện làm ăn không tốt còn muốn trách ta?

Ánh mắt tráng hán quét qua thân thể, trắng trợn nhìn bộ ngực lớn của nàng, cười lạnh nói:

- Chúng ta đã đến nhiều lần như vậy rồi, chân cũng phải đau đớn, món nợ này còn chưa tính với ngươi đâu. Ngày hôm nay ngươi không cho cũng phải cho, nếu không tâm trạng các huynh đệ của ta không được tốt, vạn nhất tiểu điếm này của ngươi bị đập phá, ta không quản được!

Sắc mặt bà chủ thay đổi, vội hỏi:

- Mimon đại ca, ngài không thể nói chuyện không đáng tin như vậy, chúng ta...

- Đừng léo nha léo nhéo, lão tử cũng không tin ngươi không có tiền!

Mimon mất kiên nhẫn nói.

- Chúng ta thật sự không có tiền.

Bên cạnh, tiểu cô nương bưng thức ăn cho Đỗ Địch An lúc trước tức giận nói:

- Chúng ta vừa nộp tiền thuê điếm cùng với thuế của lãnh chúa, sao còn có tiền nộp cho các ngươi, bản thân chúng ta cũng sắp không có đồ để ăn rồi!

- Không có đồ ăn? Vậy bọn hắn đang ăn gì?

Mimon trừng mắt, ánh mắt chuyển lên trên người tiểu cô nương, liếc nhìn trến dưới một lần, khóe miệng hơi vểnh lên, nói:

- Nếu thực sự không bỏ ra nổi tiền cũng không sao, tiểu muội muội, đêm nay theo mấy huynh đệ chúng ta tiết hỏa, chuyện này tạm thời sẽ bỏ qua, bà chủ, ngươi thấy thế nào?

Tiểu cô nương nghe được lời này của hắn, sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vã trốn đến sau lưng bà chủ. Bà chủ đưa một tay ra bảo vệ nàng, vừa hướng về hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói:

- Mimon đại ca, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài chớ để ý làm gì. Chỉ là tiền này, chúng ta thật sự không bỏ ra nổi. những thứ này đều là bán cho khác, chúng ta sao dám tự mình ăn. Ngài cũng không phải không biết chuyện làm ăn của chúng ta căn bản không có tiền lời gì, chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm mà.

- Đại ca, nếu con mụ này không nghe lời, ta thấy vẫn nên cho bọn họ một bài học đi.

Bên cạnh một tráng hán có vết sẹo trên mặt hừ lạnh nói.

- Bà chủ, ngươi nhìn xem, huynh đệ của ta cũng sắp hết kiên nhẫn rồi...

Mimon cười khẽ, nói còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng rít vang lên, tiếp theo một ánh bạc lóe qua trước mắt hắn, cắm lên trên một cột gỗ, là một chiếc dao ăn.

Mimon giật mĩnh bắn lên, quay đầu nhìn lại, ở phương hướng chuôi dao ăn chỉ có một cái bàn vẫn còn đang dùng cơm. Khách ăn cơm trên những cái bàn khác thấy sự tình không đúng, đã sớm rời khỏi nơi đây, lên lầu thu thập hành lý chuẩn bị rời đi. Đỗ Địch An dùng dao ăn của Helisha tiếp tục cắt bò bít tết cho vào miệng, không mặn không nhạt nói:

- Xéo đi xa một chút, đừng ồn ào ở chỗ này.

imon nhướng mày một cái, cười lạnh nói:

- Yô, anh hùng cứu mỹ nhân? Lão tử đang nói chuyện, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi là khách nhân ở đây, ta khuyên ngươi không nên quá khích. Chẳng lẽ là ngươi nhìn trúng quả phụ này rồi? Ta thấy bạn gái bên cạnh ngươi có vóc dáng rất khá, tiểu tử, đừng có mà ăn trong bát nhìn trong nồi.

Helisha mang khăn che mặt, bởi vậy Mimon không nhìn thấy dung nhan của Helisha, nhưng mà từ vóc người cùng khí chất hoàn toàn biểu lộ ra hình tượng cao quý. Nếu như không phải nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Helisha ăn mặc khá tốt, Mimon đã sớm ra tay rồi.

Đỗ Địch An dùng dao cắt lấy miếng thịt nhét vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai, sau khi nuốt xuống hắn thở dài, quay đầu nhìn về mấy người này. Lúc nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Địch An, nụ cười gằn trên mặt Mimon lập tức tắt ngúm, trong lòng có một nỗi sợ hãi, cảm giác không khí chung quanh tựa hồ cũng lạnh đi mấy phần. Sắc mặt hắn hơi thay đổi, vừa định nói lời gì đó, đã thấy Đỗ Địch An giơ tay lên.

Vèo!

Cổ mát lạnh, sau đó rất nóng, nóng đến mức khó chịu! Mimon ngơ ngác đứng, hắn sờ sờ mũi, có chất lỏng nóng hầm hập, giơ lên vừa nhìn thì chính là máu.

Hắn phát mộng, rõ ràng hắn nhìn thấy Đỗ Địch An giơ tay lên muốn ném dao ăn lại đây. Nhưng mà trong chớp mắt ấy, hắn lại không thấy rõ động tác tay của Đỗ Địch An. Tốc độ trong nháy mắt đó đã vượt qua phản ứng của hắn, khiến hắn ngay cả thời gian tránh né cũng không có. Rầm! Bên cạnh cũng một thanh âm ngã xuống đất.

Mimon cảm giác khí lực của mình như bị rút hết ra, cả người mềm nhũn đi.

- Đại ca!

- Đại ca!

Ba người bên cạnh ngơ ngác kinh ngạc thốt lên, có người muốn đi tới chỗ Mimon, nhưng cũng có người sợ hãi nhìn về phía Đỗ Địch An, chuẩn bị chạy trốn.

- Cút!

Đỗ Địch An nhẹ giọng nói một câu. Trong lòng mấy người run lên, bọn họ đã thấy rõ vết thương của Mimon cùng tên còn lại. Yết hầu bị đâm đâm xuyên qua, dao ăn còn găm trên mặt bàn bên cạnh, cả con dao bị tiên huyết nhuộm đỏ. Ba người nhìn vẻ mặt hờ hững của Đỗ Địch An, sợ đến tê dại da đầu.

Tuy bọn họ hung ác, nhưng vẫn không dám ngang nhiên giết người. Tuy rằng bọn họ có chút quan hệ, nhưng chỉ có thể để cho bọn hắn thu phí bảo vệ mà thôi, so với giết người chính là hai việc hoàn toàn khác nhau. Làm ồn ào cũng không tốt đối với bọn họ. Mà Đỗ Địch An một lời không hợp đã giết hai người, hơn nữa còn là một mũi tên hạ hai con chim, một đao mất mạng. Ba người cuống quít kéo thi thể của Mimon cùng tên còn lại đi ra khỏi quán trọ, đảo mắt đã biến mất không còn bóng, chỉ có trên đất vẫn còn một vết máu lớn.

Bà chủ cùng tiểu cô nương kinh ngạc đến ngây người, biến hóa này khiến bọn họ không kịp chuẩn bị, quay đầu lẳng lặng nhìn Đỗ Địch An. Giờ khắc này ở trong mắt các nàng, thanh niên nhìn qua thanh tú văn nhược này còn đáng sợ hơn mấy người rời đi lúc trước.

- Bà chủ, cho thêm một bộ dao dĩa mới, cùng với năm phần bò bít tết nữa.

Đỗ Địch An quay sang bà chủ nói. Bà chủ phản ứng lại, theo bản năng mà đáp ứng, dặn dò tiểu cô nương đi lấy, nàng do dự một chút, từ từ đến gần Đỗ Địch An, thấp giọng nói:

- Lúc nãy phải cảm tạ ngài...

- Không cần tạ, ta ra tay không phải vì các ngươi, chỉ là do bọn hắn ồn ào mà thôi.

Đỗ Địch An đạm mạc nói. Những lời này của hắn là tự đáy lòng, thời điểm những người kia đi vào đòi phí bảo hộ, hắn cũng đã thiếu kiên nhẫn rồi. Vừa tỉnh ngủ đã phải nghe loại tạp âm này. Nếu không phải không muốn gây sự, ở thời điểm đối phương nói ra câu thứ ba, hắn đã ra tay giết toàn bộ rồi. Nhưng đối phương chẳng những không yên lặng, lại còn phớt lờ cảnh cáo của hắn, hắn cũng lười dông dài cùng mấy người này.