← Quay lại trang sách

Chương 1015 Trở Về Vị Trí Cũ

Ở trong mắt hắn, đừng nói là mấy tên côn đồ này. Coi như là một số người có danh vọng trên thân, trêu chọc đến mình thì mình cũng giết. Từ lâu hắn đã không còn phải là thiếu niên bình thường, giết người sẽ sản sinh tội ác trước đây nữa rồi. Bây giờ đối với hắn mà nói, giết người cùng với đánh người, tính chất không khác gì nhau cả, đều là tiện tay mà làm thôi. Nếu như phải nói nên sự khác nhau, giết người vẫn dễ dàng hơn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, còn không phải nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ồn ào.

Trong lòng bà chủ khẽ run, nhìn Đỗ Địch An không giống như là an ủi nàng, nàng càng cảm thấy Đỗ Địch An quá mức nguy hiểm, chỉ hy vọng Đỗ Địch An mau chóng ăn xong, sau đó tiễn vị ôn thần này đi. Đối với nàng mà nói, Đỗ Địch An giết những người kia cũng không có lợi ích gì, trái lại còn phải gặp phiền toái lớn hơn nữa. Dù sao mấy người này chết ở trong quán trọ của nàng, sau này sẽ khó bảo đảm nàng không bị liên lụy. Nàng chỉ hy vọng quán trọ của mình không nên bị dính líu vào là tốt nhát.

Sau khi nói cám ơn vài câu, bà chủ liền lướt qua bên cạnh Đỗ Địch An rồi rời đi. Nàng đã nhìn ra Đỗ Địch An cau mày thiếu kiên nhẫn. Lúc này tiểu cô nương lại bưng hai phần bò bít tết đưa tới, còn có một dao dĩa. Nàng lén lút nhìn Đỗ Địch An một chút, nhỏ giọng nói:

- Đại ca ca, đa tạ ngươi, nhưng mà giết bọn họ, ngài sẽ gặp phải phiền phức, ăn xong ngài phải đi nhanh lên đi.

Nói xong, nàng lại quay đầu liếc mắt nhìn bà chủ ở quầy hàng, thấy nàng cúi đầu tính sổ sách không chú ý mình, mới thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Địch An liếc nhìn tiểu cô nương này, suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi giống như người không biết sợ chết.

Đổi lại là nữ hài bình thường, trước mắt có hai người chết, mặc kệ người chết hung ác cỡ nào, nhưng bọn hắn vẫn có một loại sợ hãi với hành động giết người, tiểu cô nương này lại còn dám nói chuyện với mình.

Nghe được Đỗ Địch An nói, gò má tiểu cô nương ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

- Bên ngoài thường xuyên có người chết, đã sớm nhìn quen rồi.

Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, không nói gì, sau khi ăn xong bò bít tết liền tính tiền, sau đó dẫn Helisha rời khỏi quán trọ. Về phần tiền cọc quán trọ cùng tiền ăn ở đâu ra, thì đều là của người đi đường nên trong trấn. Lấy tốc độ tay của hắn, làm một tên trộm vẫn thừa sức.

Sau khi rời khỏi quán trọ, Đỗ Địch An mang theo Helisha đi dạo quanh trấn nhỏ, chủ yếu là muốn tận dụng cơ hội này mua cho Helisha và bản thân mấy bộ quần áo mới.

Tuy rằng hắn có thể thích hợp chịu đựng sự luộm thuộm, nhưng đã có điều kiện chăm chút, tất nhiên là phải thật thoải mái. Sau khi đi dạo mấy cửa hàng quần áo, Đỗ Địch An đặt trước mấy bộ quần áo, sau mấy ngày là có thể tới lấy.

- Đại ca ca, ngài muốn mua hoa không?

Một thanh âm non nớt truyền đến, là một bé gái đang ôm hoa. Đỗ Địch An nghe vậy liếc mắt nhìn Helisha bên cạnh, gật đầu:

- Bao nhiêu tiền một bó?

- Một đồng tiền.

Bé gái mở to nước đôi mắt long lanh, tràn đầy sự hồn nhiên mà nhìn Đỗ Địch An. Tiền đồng là đơn vị nhỏ nhất, ở đây cũng lấy tiền đồng, ngân tệ cùng kim tệ để tính toán, nhưng mà ảnh chân dung khắc ở trên tiền đồng lại khác, bởi vậy nếu dùng tiền Sylvia ở đây chỉ có thể bị cho là giả mạo, phải bị bắt vào đại lao.

Đỗ Địch An gật đầu, thuận tay sờ tới túi tiền, móc ra một đồng tiền màu xanh nhạt giao cho nàng, chọn một đóa hoa màu tím từ trong tay nàng. Những đóa hoa này hắn từng thấy ở trên đường hoang dã, quá nửa là cô bé này hoặc người phía sau nàng đi hái, bán được một đồng tiền tuy là thấp, nhưng cũng giống như là tự nhiên kiếm được tiền, chỉ cần trả ra một chút sức lao động là được.

- Đại ca ca, bạn gái ngài xinh đẹp như vậy, ngài không mua thêm mấy bó sao?

Bé gái thấy thanh âm Đỗ Địch An ôn hòa, trong đôi mắt hồn nhiên lóe lên một tia linh động, lấy lòng nói.

Đỗ Địch An không để ý đến nàng chào hàng, ghim bông hoa vào mái tóc Helisha, nghẹ giọng hỏi:

- Rất xinh đẹp, thích không?

Helisha yên tĩnh không nói, không có phản ứng. Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, dắt tay của nàng trực tiếp rời đi. Bé gái vừa muốn mở miệng tiếp tục khuyên, dù sao bạn gái ở ngay trước mặt, người bình thường sẽ không tiện từ chối. Hơn nữa nhìn trang phục của Đỗ Địch An cũng không phải người thiếu tiền, nhưng mà không chờ nàng tiếp tục khuyên bảo, Đỗ Địch An đã đi rồi. Trong lòng nàng thở dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tìm kiếm mục tiêu mới.

Đi dạo đến khoảng chừng bốn giờ chiều, Đỗ Địch An mang Helisha tìm một chỗ tương đối xa hoa để ăn tối, vừa ăn vừa nhìn ánh hoàng hôn chiếu rọi bên cửa sổ, quay sang Helisha nói:

- Cuộc sống như này thực ra cũng không sai.

Helisha im lặng. Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, trong lòng bỗng nhiên có chút tiếc nuối, nếu như Helisha khôi phục bình thường, hắn cùng với nàng sẽ sinh hoạt ở nơi như thế này, không buồn không lo.

Đến rồi lúc trời tối, Đỗ Địch An mang theo Helisha đi tới một phòng khám bệnh tư nhân, lúc này trong phòng khám bệnh một mảnh đen kịt, cửa đã đóng. Đỗ Địch An chờ đến lúc chung quanh không có người, mang theo Helisha lẩn vào, rất nhanh đã tìm được một ít thuốc cùng công cụ giải phẫu ở trong phòng khám, đóng gói lại những thứ đồ này, đi tới vùng ngoại thành hoang dã. Trăng sáng treo cao, chiếu mặt đất sáng như ban ngày, trên cánh đồng hoang xa xa mơ hồ có thể nghe thấy sói gầm rú cùng với tiếng trùng hót thầm thì xen lẫn tiếng ếch kêu. Đỗ Địch An một nơi tương đối sạch ngồi xuống, để Helisha trông coi bên cạnh, sau đó lấy ra thuốc cầm máu cùng với băng trải ra.

Nghĩ đến phải ở đây chém đứt cánh tay phải của mình, Đỗ Địch An không nhịn được khẽ thở dài, trong mắt lập tức loé ra một tia nghiêm nghị. Hắn giơ cánh tay phải lên nhìn, chỉ thấy màu vàng trong cánh tay đã lan lên trên bả vai chưa bị băng hóa, không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.

Hắn hít một hơi thật sâu, tiến vào trạng thái ma thân, tay trái hóa liêm đao, phần lưng có mấy lưỡi dao sắc như cái đuôi.

- Cắt đứt!

Hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lưỡi dao sắc toàn thân chém tới cánh tay phải. Phập một tiếng, tiên huyết chảy ra, lưỡi dao sắc văng ra, Đỗ Địch An nhìn cánh tay phải đau nhức, trên cánh tay băng hóa chỉ có vài vết xước, cũng không bị chém đứt, mức độ cứng rắn giống như lần trước.