Chương 1017 Chặt Tay
Trước tiên không nói quả cầu lông lưỡi dao sắc có vấn đề. Chỉ riêng vật chất màu vàng nhạt phân tán trong máu đi khắp cơ thể, hắn đã không biết nên xử lý như thế nào.
Nếu là bướu thịt màu vàng lúc mới ban đầu còn có thể nghĩ biện pháp tận diệt, phẫu thuật lôi ra ngoài. Nhưng hôm nay đã phân tán đến các nơi trong cơ thể, làm thế nào mới lấy ra hết được? Nếu như không thanh lý, vật này có thể sinh sôi hay không? Có thể ngày càng lớn mạnh hay không? Thời khắc này, ngay cả bản thân Đỗ Địch An cũng cảm giác mình được đã là một người chết rồi, bị đồ vật không rõ lai lịch xâm nhập vào trong cơ thể, nhưng lại không cách nào phản kháng, cảm giác này khiến hắn vừa uất ức vừa bất đắc dĩ.
Cho dù là thời điểm đối mặt với cường địch trước đây hắn cũng chưa từng xoắn xuýt cùng phiền muộn như vậy. Cho dù kẻ địch vượt qua hắn mấy lần, hắn không đánh lại còn muốn có thể chạy, không chạy được còn có thể trốn, đại trượng phu co được dãn được, nhẫn nhịn nhất thời không là gì cả. Nhưng mà hiện tại nguy cơ đã xâm nhập vào trong cơ thể rồi, trốn cũng không cách nào trốn, muốn giải quyết lại càng không có chỗ nào để xuống tay, chỉ có thể chờ đợi giống như chờ chết vậy.
Nghĩ đến trước đây mình vượt qua nhiều cửa ải khó như vậy, nhiều người như vậy đều bị mình tự tay giải quyết, không nghĩ tới hôm nay lại thua trong tay một con vật nhỏ không biết tên, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng mà nghĩ đến trong lịch sử, ví dụ tương tự như vậy cũng không phải là không có, trong lòng hắn càng thêm cay đắng.
Có danh tướng chiến công hiển hách, nhưng cưỡi ngựa không cẩn thận bị ngã chết, cũng có gian thương phú khả địch quốc lại gặp phải căn bệnh bất trị, lẽ nào đây là số mệnh?
Đỗ Địch An bi quan như thế không phải là không có nguyên nhân, cảm giác thời điểm bướu thịt màu vàng nhằm về phía đại não lúc trước mang đến cho hắn vẫn là ký ức chưa phai, cảm giác khủng bố dường như sắp bị cướp đoạt ý thức kia, cho dù qua mười năm trăm năm hắn cũng sẽ không quên.
Bây giờ bướu thịt màu vàng phân hoá, lần nữa quay trở về thân thể, có lẽ không lâu sau sẽ lần thứ hai mạnh mẽ lên, sẽ lại là xâm nhập đại não một lần nữa, đến lúc đó hắn có thể dồn tinh lực chống đỡ hay không cũng khó nói. Hơn nữa muốn chống đỡ chuyện như vậy cũng rất khó khăn, một khi bị vật này lẩn vào trong huyết dịch, mình muốn chặn cũng không chặn được.
Cũng không thể cho đại não đình chỉ lưu thông máu, nếu như vậy phỏng chừng không tới một phút, não của mình sẽ tử vong.
Phiền muộn một hồi lâu, vai phải truyền đến cảm giác đau đớn, mới khiến Đỗ Địch An lần nữa phục hồi tinh thần, cánh tay phải bị này còn chưa bị cắt đứt triệt để, vết thương khủng bố cũng chưa kịp băng bó, lưỡi dao mới chém vào được non nửa. Hắn cười khổ một tiếng, nhìn cánh tay phải một chút, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn thu hồi lưỡi dao sắc, đỡ lấy cánh tay phải, lấy thuốc mang theo để chữa trị tự bôi lên trên vết thương, sau đó dùng băng gạc băng bó lại.
Chuyện đến nước này, tiếp tục chặt đứt cánh tay phải cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Lúc trước chặt đứt cánh tay phải còn có thể tách bướu thịt màu vàng ra, bây giờ vị trí của bướu thịt màu vàng đã chảy vào trong cơ thể, còn có con vật nhỏ không rõ ràng kia cũng ở đó. Nếu như muốn lấy tính mệnh của hắn, dựa vào những điều này đã đủ rồi.
Nhưng mà hắn lưu lại cánh tay phải cũng là không chịu cầu tiến, từ bỏ trị liệu, mà là nghĩ đến khác một khả năng khác, hoặc nói là một tia hi vọng.
- Cánh tay phải băng hóa có thể đóng băng bướu thịt màu vàng, chờ sau đó vật này tụ tập thành một đoàn muốn xâm lấn đại não, sẽ có hi vọng dùng băng hóa để ngăn cản.
Trong lòng Đỗ Địch An ôm một tia hy vọng, nếu như bộ phận băng hóa kéo dài tới cổ, cho dù vật chất màu vàng lần nữa tụ tập trong cơ thể, cũng có thể ngăn cản nó xâm nhập đại não. Chỉ là nếu như vậy sẽ không tránh được phải hấp thu hàn tinh. Riêng hấp thu hàn tinh không thành vấn đề, nhưng hôm nay hắn đã không còn ma ngân Cụ Nhiễm Giả nữa, mà là Cát Liệt Giả.
Lúc trước ma ngân Cụ Nhiễm Giả có thể trực tiếp hấp thu hàn tinh để cường hóa thể chất, nhưng mà ma ngân Cụ Nhiễm Giả vẫn không thể tiêu hóa tác dụng phụ bên trong hàn tinh một trăm phần trăm, dẫn đến cánh tay phải của hắn bị băng hóa, suýt nữa đã phải phế bỏ. Bây giờ không có ma ngân Cụ Nhiễm Giả điều hòa, trực tiếp hấp thu hàn tinh, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng nếu như xách thay thế ma ngân thành Cụ Nhiễm Giả, trước tiên không nói tới thể chất sẽ cực kỳ suy nhược, thậm chí toà Thần Bích này có Cụ Nhiễm Giả hay không cũng là một chuyện khác.
Nghĩ tới những vấn đề này, Đỗ Địch An lập tức đau đầu, hắn bôi thuốc chữa trị lên vết thương ở vai phải, lại nhìn ngực mình một chút. Con vật nhỏ này cuộn mình ở bên trong, cũng rất an phận.
Hắn đưa tay sờ sờ, bên dưới lớp da mềm mại là một lớp khác rất cứng, con vật nhỏ này bị hắn đâm mấy lần cũng không có phản ứng gì.
Đỗ Địch An đắm chìm vào trong suy nghĩ, nghĩ một hồi lâu vẫn không có kết quả gì, trong lòng hắn khẽ thở dài, vừa muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu dưới ánh trăng, mấy lưỡi dao sắc ở sau lưng lay động, hắn ngẩn ra, lúc này mới nghĩ tới bản thân vẫn là trạng thái ma thân Cát Liệt Giả, nói cách khác, ma ngân Cát Liệt Giả của mình cũng không bị mất đi hiệu lực!
Nhưng mà ngực mình rõ ràng bị con vật nhỏ này tu hú chiếm tổ chim khách, tại sao lại không có phản ứng? Trong mắt hắn có một tia nghi ngờ, suy nghĩ một chút liền kích hoạt ma thân, sau đó nắm chặt chiến đao Cát Liệt Giả, lần nữa tiến vào trạng thái ma thân. Chiến đao hòa tan, bao trùm toàn thân, lần này Đỗ Địch An nhìn thấy thời điểm chiến đao hòa tan, con vật nhỏ ở ngực hơi chấn động một chút, một lát sau, ma thân của hắn tiến vào trạng thái ổn định.
Đỗ Địch An cúi đầu đánh giá, phát hiện thân thể cũng không có biến hóa gì quá lớn, thông qua ánh trăng phản chiếu cũng có thể thấy rõ hình dạng phần lưng vẫn giống với lúc trước. Thời điểm hắn vẫn đang nghi ngờ, lưỡi dao sắc ở phần lưng chạm xuống đất bên cạnh, Đỗ Địch An vừa liếc nhìn đã lập tức biến sắc. Chỉ thấy trên lưỡi dao có một vệt màu vàng nhạt.
- Nhanh như vậy, vật chất màu vàng này đã khuếch tán đến ma thân rồi?
Trong lòng Đỗ Địch An chấn động, tốc độ khuếch tán này không khỏi quá nhanh đi, hắn không cảm giác được chút nào, hơn nữa vật chất màu vàng này có thể khuếch tán lưỡi dao sắc ở phần lưng, nói rõ muốn xâm nhập vào đầu óc của mình cũng không tốn chút sức nào!
Nghĩ như vậy, trong lòng lạnh đi một nửa. Phải biết vào giờ phút này đầu óc của hắn lúc nào cũng trong trạng thái lưu thông máu, vật chất màu vàng phân tán trong cơ thể, muốn lẩn một phần cực nhỏ vào trong máu truyền lên đại não, hắn căn bản không thể nào phát hiện được, cũng rất khó thông qua Thấu Thị để phân biệt được. Dù sao Thấu Thị không có nghĩa là có thể thấy rõ vi sinh vật.
Đỗ Địch An lặng người trong chốc lát, chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn vật chất màu vàng nhạt khuếch tán trong cơ thể, hắn tự hỏi mình, vật này còn thông minh được như vậy sao, biết dùng chiến thuật ẩn núp cùng bầy đàn?
Phải biết vật này vẻn vẹn chỉ là một vật tương tự như vi sinh vật. Nói lớn hơn một chút cũng chỉ là ký sinh vật, có đầu óc tốt như vậy sao?
Nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn được an ủi chút ít. Mặc kệ thế nào, hiện tại mình cũng không cảm thấy có điểm gì khác lạ. Nói tới điểm khác lạ, trong lòng hắn hơi động, vội vã cảm thụ thân thể. Chỉ cảm nhận lúc bất động thì những gì cảm nhận được vô cùng có hạn, hắn nhìn một lúc rồi đột nhiên nhảy lên. Có một số căn bệnh nặng bình thường sẽ không thể vận động, thời điểm vận động sẽ lập tứcphát tác, Đỗ Địch An cũng muốn nhìn một chút xem thời điểm mình vận động, cơ thể sẽ có triệu chứng gì không, để tránh khỏi trong lúc chiến đấu đột nhiên bộc phát, khiến cho mình trở tay không kịp. Nghĩ thì nghĩ vậy, ai ngờ vừa mới vận động, sắc mặt Đỗ Địch An đã thay đổi.