← Quay lại trang sách

Chương 1018 Tăng Lên

Đùng! Đùng! Đùng!

Bóng dáng Đỗ Địch An bay vút về phía trước, bay nhanh như điện khiến hắn cũng phải giật mình, vội vã dùng chân đạm lên mặt đất, giẫm ra mấy hố sâu mới ngừng lại được, suýt nữa đụng vào một cây đại thụ ngoài trăm thước. Tuy rằng nếu va chạm, bị thương khẳng định là cái cây này, nhưng hắn cũng sẽ hơi chật vật.

Đỗ Địch An dừng ngay trước cái cây, sợ hãi không thôi. Quay đầu nhìn lại, mình hơi nhảy lên đã vượt qua khoảng cách trăm met, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mặt đất bị dẫm ra mấy cái hố sâu hình dạng bàn chân. Hắn ngẩn ngơ, trong mắt loé lên một tia khiếp sợ. Quá nhanh! Nhanh đến mức hắn cũng không thích ứng được!

Hắn nghĩ tới vài khả năng, bởi vậy tuy rằng chuẩn bị vận động nhưng cũng không có ý định dùng toàn lực, nhưng cho dù như thế, tốc độ lúc trước bạo phát ra so với tốc độ trước kia hắn dùng toàn lực bạo phát còn nhanh hơn. Tình trạng lúc này của hắn giống như một đứa bé bỗng nhiên có được thân thể của người trưởng thành, chính mình cũng không khống chế được lực đạo của mình!

Cảm giác biến hóa cực lớn này trước đây Đỗ Địch An đã từng được lĩnh hội, thời điểm lần đầu có được ma ngân cùng với thời điểm thay đổi thành ma ngân Cát Liệt Giả đều là như vậy, nhưng hôm nay hắn đã là Chúa Tể, khống chế đối với sức mạnh đã vượt xa quá khứ, cho dù sức mạnh đột nhiên tăng lên một hai lần cũng không đến nỗi hoảng loạn như vậy. Nhưng mà lúc trước khẽ động một chút, tốc độ đã vượt qua tốc độ hắn cố gắng hết sức mình để chạy, suýt chút nữa đụng phải cây đại thụ. Nhìn ma thân của mình, trong mắt Đỗ Địch An nghi ngờ không thôi, hắn vung lưỡi dao sắc nhẹ nhàng lướt qua mặt đất. Xoẹt một tiếng, lưỡi dao chém vào trong đất giống như chém vào bùn, đá sỏi cũng bị chém đứt như ngọn cỏ.

Đỗ Địch An lại tăng thêm chút lực đạo, lúc này hắn đã cảm giác được thân thể biến hóa rõ ràng, cảm thụ đầu tiên chính là tầm nhìn rõ ràng hơn so với trước kia. Lúc trước hắn thấy phía xa xa chỉ là một đường viền màu đen, mà bây giờ đường viền màu đen kia đã trở nên rõ ràng hơn, là một cánh rừng không lớn không nhỏ.

Mấy phút sau Đỗ Địch An mới dừng thí nghiệm, trở lại chỗ cũ, trong mắt có mấy phần không thể tin được. Bất kể là sức mạnh, tốc độ, hay là tầm nhìn, tất cả những trị số cơ bản này của hắn đều tăng lên rồi, hơn nữa không phải chỉ tăng lên một hai lần, mà là gấp bốn tới năm lần! Trị số cơ bản tăng lên gấp bốn năm lần là khái niệm gì?

Nếu như đổi lại kẻ địch của hắn hiện tại là chính mình lúc trước, hắn có thể dễ dàng thuấn sát! Không sai, chính là thuấn sát! Phải biết, lúc trước hắn cũng coi như là một phương Chúa Tể, hơn nữa còn là ma ngân Cát Liệt Giả, ở bên trong Chúa Tể cũng thuộc về cấp độ khá mạnh, nhưng mà hắn vào giờ phút này lại có thể trực tiếp thuấn sát chính mình lúc trước! Chỉ riêng tốc độ hắn bộc phát toàn lực đã vượt qua tốc độ thần kinh phản ứng của mình lúc trước, phối hợp với sự sắc bén của ma thân Cát Liệt Giả, một đòn giết chết cũng không khó!

Đối với người nắm giữ ma ngân Cát Liệt Giả giống như Đỗ Địch An mà nói, trị số hắn coi trọng nhất không phải sức mạnh, mà là tốc độ! Chỉ cần có thể để hắn tới gần người, để hắn phát động công kích trước, như vậy đối phương gần như chết chắc.

Đây chính là điểm mạnh mẽ của Cát Liệt Giả, cận thân vô địch! Trừ phi kẻ địch có năng lực phòng ngự quá sức khủng bố, có thể ngăn cản công kích của Cát Liệt Giả, hoặc là kẻ địch phản ứng nhanh hơn hắn, thời điểm hắn tới gần người có thể công kích hắn trước, như vậy điểm yếu của Cát Liệt Giả lại lộ ra rồi. Đối với hai loại kẻ địch này, hắn xông lên chỉ giống như hiến mạng, lấy phòng ngự bạc nhược của Cát Liệt Giả, không thể giết địch thì có thể bị kẻ địch giết chết.

Nhưng mà ở trong cùng một cấp độ, những ma ngân khác rất khó có hiệu quả như vậy, cho dù là Ma Long giả có thể chịu một đòn của Đỗ Địch An mà không chết, nhưng nếu như Đỗ Địch An công kích vào những điểm yếu như đầu, yết hầu, hốc mắt thì cũng có thể một đòn giết chết, nhưng lúc này phản ứng của hắn cần phải nhanh hơn đối phương, khiến cho đối phương không thể né tránh được.

Nhưng mà tố chất thân thể của hắn hiện tại, Đỗ Địch An cảm giác Chúa Tể tầm thường cơ bản không phải là đối thủ của mình, nguyên nhân chính là vì như vậy hắn mới cảm thấy khó có thể tin. Phải biết, cho dù là Thâm Uyên trong truyền thuyết ở bên trên Chúa Tể! Tuy rằng trước hắn đã gặp một vị Thâm Uyên ở trong vùng hoang dã, thậm chí đoán được đối phương là một tiểu đội Thâm Uyên, nhưng đối với hắn mà nói, Thâm Uyên vẫn là tồn tại xa không thể với. Chỉ cách nhau một bước, nhưng giống như lạch trời. Sở dĩ hắn có cảm giác này, mấu chốt nhất vẫn là vì phương pháp trở thành Thâm Uyên quá mức hà khắc, cũng quá thần bí. Mặc dù hắn đã lật hết bí bật của Sylvia lên cũng không thể tìm ra phương pháp cụ thể. Nhưng bây giờ, thực lực của hắn ở bên trong Chúa Tể, tuy rằng không nói là có thể thuấn sát tất cả Chúa Tể, nhưng hắn tự hỏi phần lớn Chúa Tể đều không phải là đối thủ của chính mình. Đương nhiên phần lớn này bao gồm toàn bộ phạm vi Thần Quốc!

Dù sao tòa Thần Bích này đã có ma ngân truyền kỳ như Khẩn Cầu Giả, khó đảm bảo được những Thần Bích khác sẽ không xuất hiện số truyền kỳ ma ngân còn quái dị hơn. Có một vài thời điểm, thực lực mạnh không hẳn đại biểu có thể thuấn sát tất cả đối thủ yếu hơn.

Ví dụ thường thấy nhất chính là ma ngân về phương diện kịch độc, nếu như là ma ngân kịch độc cực kỳ hiếm thấy, cho dù là Chúa Tể cũng có thể độc chết Thâm Uyên!

Tuy rằng trong chiến đấu này có phân giai tầng, nhưng chưa bao giờ có giai tầng tuyệt đối! Chuyện này cũng giống như quý tộc cùng bình dân, không ai có thể đảm bảo sẽ không có một ngày quý tộc phải thỉnh cầu sự giúp đỡ của bình dân, chỉ là xác suất này rất thấp mà thôi.

Đỗ Địch An không biết hiện tại mình có tính là Thâm Uyên hay không, hiểu biết của hắn đối với Thâm Uyên thực sự quá ít, cho dù là Sylvia cũng không có bao nhiêu ghi chép. Dù sao ở đó chỉ có một vị Thâm Uyên, vị Aristotle kia cũng sẽ không thể nào rảnh rỗi ghi lại tình hình thân thể mình lên trên quyển sách. Nếu muốn biết những thứ này, hắn vẫn phải đến thế giới rộng lớn hơn, nhưng mà hắn cảm thấy cho dù hiện tại mình không phải Thâm Uyên thì so với Thâm Uyên bình thường cũng không kém bao nhiêu.

Ngoại trừ trị số cơ sở tăng lên, để Đỗ Địch An tiếc nuối chính là hắn cũng không có thêm năng lực gì mới, tuy rằng Thấu Thị tăng mạnh một chút, nhưng cũng chỉ là tăng mạnh mà thôi, cũng không có thêm những năng lực khác. Chính bởi vì như vậy hắn mới không cách nào xác định được có phải mình đã bước chân vào Thâm Uyên rồi hay không.

- Nhắc lại, so với lúc trước, mọi phương diện của ta hiện tại được cường hóa không ít, độ sắc bén của lưỡi dao cũng tăng mạnh rồi.

Đỗ Địch An vẩy vẩy lưỡi dao sắc trên lưng, chậm rãi thu hồi ma thân, hắn nhìn về phía quả cầu lông lưỡi dao sắc đang cuộn tròn trong ma sào ở giữa ngực mình, con vật nhỏ này giống như một con nhím màu vàng kim. Cho dù hắn có ngốc cũng biết thể chất mình của tăng cường không thể thoát khỏi quan hệ với con vật nhỏ này.

Thậm chí hắn hoài nghi rất có khả năng con vật nhỏ này chính là ma ngân Cát Liệt Giả trước đây, chỉ là không bị bướu thịt màu vàng kia nuốt chửng, trái lại rút lấy năng lượng từ bướu thịt màu vàng, sau đó tiến hóa.

Nghĩ tới những thứ này, sắc mặt hắn có chút phức tạp, sức mạnh tăng lên là chuyện tốt, hắn vô cùng cần sức mạnh, đợi sau khi tìm được Thần Quốc còn không biết phải đối mặt với bao nhiêu cao thủ, phỏng chừng ở nơi đó quá nửa Thâm Uyên lại trở nên bình thường như Chúa Tể, thậm chí so với Chúa Tể còn phải bình thường hơn. Dù sao Thâm Uyên như Bích Chủ Aristotle cũng phải từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Thần Quốc, có thể thấy được cái giá Thần Quốc lớn cỡ nào! Hơn nữa một khi biết được phương pháp, lấy tài nguyên Thần Quốc tích lũy mấy trăm năm, Đỗ Địch An không tin họ muốn bồi dưỡng mười mấy Thâm Uyên là việc khó. Phải biết nhân loại là sinh mệnh có năng lực sinh sản không kém, cũng là sinh mệnh có năng lực sáng tạo rất mạnh.

Ở trong Sylvia không có khoa học kỹ thuật thời đại trước xuất hiện không có nghĩa là trong Thần Quốc không có, tuy rằng Đại Tai Biến đã tàn sát nhân loại gần như không còn, nhưng dấu vết nhân loại lưu lại cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn dễ dàng như vậy.

Nếu như Thần Quốc có tâm lợi dụng khoa học kỹ thuật thời đại trước, trong ba năm năm muốn phát triển vượt qua thời đại trước cũng không phải vấn đề. Theo cái nhìn của Đỗ Địch An, có khoa học kỹ thuật thời đại trước hỗ trợ, những ma vật ở khu vực Thâm Uyên này đều chỉ là vấn đề nhỏ. Phải biết thời kỳ cường thịnh nhất của nhân loại có thể lay động cả Địa cầu! Nguyên nhân chính là như vậy, sức mạnh đối với Đỗ Địch An mà nói cực kỳ quan trọng. Chỉ là lần này sức mạnh tăng lên quả thực có chút không minh bạch, hắn không biết được con vật nhỏ trong ngực này có thể mang đến nguy hiểm cho mình hay không, trong lòng cảm thấy vướng víu.

Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Đỗ Địch An cũng không thèm để ý nữa. Trên người mình có nhiều vấn đề lắm rồi, cũng không vội xử lý thứ này. Dù sao thể chất tăng lên gấp bốn năm lần, hắn vẫn rất khó để từ chối sự mê hoặc này.

Sau khi nghĩ thông suốt, Đỗ Địch An cảm giác toàn thân thoải mái hơn không ít, sau khi thu thập đồ vật một chút, hắn mang theo Helisha trở lại trấn nhỏ. Giờ khắc này màn đêm thăm thẳm, Đỗ Địch An đi dạo một vòng, sau đó lại trở về quán trọ Frog lúc trước.