← Quay lại trang sách

Chương 1019 Mời Tiệc

Những ngọn nến thắp sáng tầng một của quán trọ, Đỗ Địch An nhìn thấy bà chủ vẫn còn ngủ say ở quầy hàng, hành khách thuê trên lầu cũng đều ngủ say, bà chủ ngủ dưới phòng khách vì sợ ban đêm khách tìm có việc lại không tìm được bà.

Đỗ Địch An gõ gõ cửa.

Bà chủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, lầu bầu nói:

- Ai vậy, buổi tối không tiếp.

- Là ta, mở cửa.

Đỗ Địch An thấp giọng nói.

Bà chủ vừa nghe thấy âm thanh của Đỗ Địch An, cảm thấy hơi quen tai, nàng rất nhanh liền nghĩ đến giật mình hoàn toàn tỉnh lại, sắc mặt nàng biến ảo, không ngờ sát tinh Đỗ Địch An lại về lúc này, lúc này không phải giao việc cho nàng chứ?

Do dự một chút, nàng mới phản ứng lại, dựa vào cánh cửa này thì không thể ngăn được Đỗ Địch An, nàng vội vã đi mở cửa, nhìn thấy Đỗ Địch An quả nhiên đứng bên ngoài, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói:

- Hóa ra là ân công, muộn như vậy rồi ngài còn có chuyện gì?

Đỗ Địch An thấy nàng không muốn cho mình vào cửa, biết nàng bận tâm cái gì, khẽ nói:

- Nếu là ân công, vậy có thể thuận tiện ở một buổi chứ?

Trong lòng nàng kêu khổ, nhưng nào dám từ chối, Đỗ Địch An tuy nói khách khí nhưng lúc này hơn nửa đêm, nếu không cho hắn ở lại thì chắc chắn sẽ bị thủ vệ tuần tra thấy, lúc đó loạn đến mức nào, còn trách tội lên đầu nàng, nàng chỉ có thể kéo cửa ra mời Đỗ Địch An vào.

- Cho ta một phòng, chuẩn bị chút đồ ăn.

Đỗ Địch An móc ra hai viên ngân tệ đưa cho nàng.

Bà chủ tiếp nhận ngân tệ, thầm cười khổ, lần đầu cảm thấy nhận ngân tệ lại phỏng tay, nhưng việc đến nước này, cầm chút tiền còn tốt hơn không có, nàng cất đi, tươi cười dẫn Đỗ Địch An lên phòng nghỉ, sau đó lại đưa nước nóng cùng đồ ăn.

Đỗ Địch An dùng nước nóng rửa mặt, ăn qua đồ ăn, sau đó nghỉ ngơi cùng Helisha.

Một đêm ngủ say giấc, mãi đến tận lúc mặt trời chiếu vào cửa sổ cảm thấy hơi nóng, Đỗ Địch An mới tỉnh lại, sau khi rửa mặt liền mang theo Helisha xuống lầu ăn điểm tâm, nhưng lúc này đã là buổi trưa, bên trong quán trọ có khách lục tục đi vào dùng cơm.

Tiểu cô nương hôm qua bắt chuyện với Đỗ Địch An lại xuất hiện ở cửa hàng, lấy làm kinh hãi, nhỏ giọng hỏi bà chủ.

Bà chủ trừng nàng một chút, để nàng bắt chuyện với Đỗ Địch An rồi nhanh chóng đuổi đi.

Hôm qua Đỗ Địch An đã giết hai người ở đây, nàng không muốn đối phương quay lại dùng quán trọ của nàng làm đấu trường.

Đỗ Địch An ăn ăn uống uống, hưởng thụ chút thời gian thảnh thơi này, cũng không lâu lắm, ngoài cửa liền xuất hiện một trận bước chân dồn dập, đồng thời có một giọng nói trầm thấp truyền tới, nhưng khoảng cách rất xa, những người trong quán trọ cũng không nghe thấy, nhưng đỗ Địch An lại nghe ra, hắn nhướng mày nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường. Một chút chuyện phiền toái, đối với hắn thậm chí còn không tính là phiền phức, chỉ là dưới tay nhiều thêm mấy mạng người thôi.

Lúc trước khi ở Sylvia, hắn có thể hạ độc khu Nội Bích, thậm chí quân đội cùng mấy lão đại xử lý việc khong tốt, chết mấy triệu người đều không là vấn đề, bây giờ giết một người đối với hắn từ lâu đã không là gì, huống hồ những người này vốn dĩ cũng không phải tốt lành gì, không phải người thiện lương, tuy tội không đáng chết nhưng hắn giết xong cũng không cảm thấy gánh nặng trong lòng.

Đúng như dự đoán, mấy phút sau, quán trọ bị đá văng, bốn năm người vọt vào, ánh mặt trời chiếu rọi đến từ sau lưng bọn họ, mọi người nhìn thấy nhất thời chói mắt.

- Ai là ông chủ!

Thanh niên cầm đầu phẫn nộ quát.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thanh niên này độc nhãn, mang trùm mắt màu đen, vừa nhìn là biết người hung ác.

Bà chủ sau quầy sự bắn lên, lập tức nhìn thấy người giúp đỡ đằng sau, nàng hơi hồi hộp âm thầm kêu khổ, lén lút liếc nhìn Đỗ Địch An, vội vàng đi tới mấy người kia.

Khi bà chủ đi đến hướng bọn kia, Đỗ Địch An vẫn ăn uống tự nhiên như cũ, không vội vã, nếu như quá sắc sảo, hắn không ngại lai ra tay, tuy hắn biết đây là chuyện sớm muộn nhưng vẫn thấy nên cho những người này một cơ hội nhỏ nhoi.

Đang lúc này, một âm thanh yếu ớt truyền tới từ phía bên cạnh:

- Tiên sinh, ngài mau chạy đi, bọn họ không dễ chọc.

Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn lại, là tiểu cô nương hôm qua khuyên mình, chỉ thấy đôi mắt nàng đầy lo lắng, không giống đang giả vờ.

Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, lại nhìn sang bà chủ đang vẻ mặt tươi cười với mấy thanh niên kia, trong lòng nhẹ thở dài, nói:

- Đừng lo lắng, ngươi tiếp tục làm đồ ăn đi, thuận tiện mang cho ta hai đĩa đồ ăn.

Tiểu cô nương vừa nghe, con ngươi trừng lên, đĩa đồ ăn hôm qua dùng để giết người, lẽ nào đỗ Địch An lại muốn giết?

Nàng không dám hỏi, run rẩy trong lòng lui xuống.

Đỗ Địch An ăn xong, thấy bà chủ nhìn nơi này, thanh niên độc nhãn kia cũng nhìn lại, biết sự tình đã đến, hắn thưởng thức đao ăn trong tay, chuẩn bị ra tay, đang lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trật vó ngựa, số lượng không chỉ một con.

Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn.

Tiếng vó ngựa lưu lại trước quán trọ, thanh niên độc nhãn chuẩn bị tiến lên gây chuyện với Đỗ Địch An nhíu mày, cũng không vội ra tay mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kỵ sĩ mặc khôi giáp màu bạc vén màn đi vào, ánh mắt quét qua quán rượu, hoàn toàn không thấy mấy tên thanh niên gây rối, nói với bà chủ:

- Ngươi là bà chủ?

Người hỏi chính là trung niên kỵ sĩ, hắn nhìn người cũng rất chuẩn, từ trang phục liền đoán ra người này là chủ.

Bà chủ hơi đổi sắc mặt, cười đáp:

- Mấy vị đại nhân, ta chính là bà chủ của nơi này, xin hỏi các vị đại nhân muốn dừng chân hay ăn uống?

Trung niên kỵ sĩ đợi nàng tiến lên, thấp giọng nói:

- Nơi này có một vị đại nhân tên Đỗ Địch An ở lại không?

- Đỗ Địch An?

Bà chủ sững sốt, không khỏi nhìn Đỗ Dịch An ngồi cách đó không xa.

Đỗ Địch An thấy trung niên kỵ sĩ kêu tên mình, liền biết hắn là người do vị Lãnh Chúa kia phái tới, lúc này liếc mắt một cái.

Trung niên kỵ sĩ nhìn theo ánh mắt đỗ Địch An, thấy Đỗ Địch An khí định thần nhàn, nhất thời hiểu rõ, hắn biết người kia chính là người mình muốn tìm, liền vội vàng tiến lên ôm quyền nói:

- Xin hỏi, ngài chính là đại nhân Đỗ Địch An?

Đỗ Địch An khẽ gật đầu:

- Lãnh chúa tìm ta?

Thái độ của trung niên kỵ sĩ càng thêm cung kính nói:

- Đúng vậy thưa đại nhân, Lãnh Chúa bảo tiểu nhân mang cho ngài một tin tức, nói có bữa tiệc rượu tổ chức ở Vương Đô, hỏi đại nhân có muốn tham dự hay không?

- Tiệc rượu? Vương Đô?

Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, lập tức biết Lãnh Chúa kia có ý gì, hắn muốn đến Vương Đô tham dự tiệc rượu, hơn nữa lo mình nhìn chằm chằm hành tung của hắn, sợ hắn chạy trốn, vì vậy đặc biệt mời mình. Nhưng cũng không ngoại trừ tiệc rượu là giả, bố trí cạm bẫy mới là thật, đợi mình tự chui vào lưới, nhưng khả năng này thấp hơn, hắn cảm thấy vị Lãnh Chúa này biết được thân phận cùng thực lực của mình, hẳn là không dám mạo hiểm.

Suy nghĩ một chút, hắn hỏi:

- Lúc nào xuất phát?

- Ngày mai Lãnh Chúa sẽ đi.

Trung niên kỵ sĩ vội trả lời.

Đỗ địch An gật đầu:

- Được, ta sẽ tìm hắn nói chuyện.

Trung niên kỵ sĩ thấy thái độ của Đỗ Địch An hờ hững như vậy, thái độ càng thêm khiêm tốn, nói:

- Đại nhân, không có chuyện gì thì ta xin cáo lui trước.

Đỗ Địch An gật gù.

Đợi mấy người trung niên kỵ sĩ rời đi, ánh mắt của quán trọ nhỏ đồng loạt nhìn Đỗ Địch An, đặc biệt là thanh niên độc nhãn lúc trước, hắn nhếch miệng, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, cảm thấy tứ chi tê dại, toàn thân lạnh lẽo.

Lúc thanh niên kỵ sĩ xuất hiện, hắn liền nhận ra huy hiệu trên ngực chính là kỵ sĩ thủ hạ của Lãnh Chúa Lothik, hắn sợ đến mức muốn động cũng không dám động, dù sao nghề của hắn không có hào quang, hắn còn tưởng những người này đến truy nã hắn, kết quả lại đi thẳng đến thanh niên mà hắn muốn gây chuyện.

Cuộc nói chuyện của trung niên kỵ sĩ cùng Đỗ Địch An, cả quán đều nghe thấy, lãnh chúa Lothik mời Đỗ Địch An cùng dự tiệc rượu tại Vương Đô, đây là vinh hạnh cỡ nào? Thân phận của Đỗ Địch An lại cỡ nào?

Thanh niên hận không thể chính mình biến mất không còn tăm hơi, không ngờ một người chính mình tùy tiện trêu chọc lại là nhân vật khủng bố như thế, đợi sau khi trung niên kỵ sĩ rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may Đỗ Địch An không nhờ trung niên kỵ sĩ ra tay với họ, bằng không họ không có cách nào sống sót rời khỏi đây.