← Quay lại trang sách

Chương 1020 Con Đường Thâm Uyên

Sau khi trung niên kỵ sĩ rời đi, Đỗ Địch An ngồi không bao lâu, ăn xong món ăn liền đứng dậy dẫn Helisha ra ngoài.

Thanh niên độc nhãn thấy Đỗ Địch An phải đi, vội vàng tiến lên cúi đầu khom lưng nói:

- Đại nhân, lúc trước đắc tội, không biết ngài……

- Xéo xa ra một chút.

Đỗ Địch An cau mày.

Thanh niên độc nhãn giật mình lui lại.

Đỗ Địch An trực tiếp mang Helisha ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Đỗ Địch An rời đi, sắc mặt thanh niên độc nhãn biến đỏi bất định, không biết lúc Đỗ Địch An đến gặp mặt Lãnh Chúa có nhắc tới hắn không, nếu nhắc tới vậy thì hắn chết chắc, cho dù là vị đại nhân kia cũng không giúp được hắn. Nhưng hắn nghĩ lại, trung niên kỵ sĩ lúc trước liền có thể xử lí hắn ở đây, Đỗ Địch An lại không mở miệng nhắc đến chuyện này, vậy chắc sẽ không cáo trạng với Lãnh Chúa.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, trong lòng hắn hơi thở phào, lập tức bảo thủ hạ nhanh chóng rời đi, không dám xuất hiện ở nơi này nữa.

Ra cửa, Đỗ Địch An gọi xe ngựa:

- Đến trang viên Lãnh Chúa.

Phu xe nghe thấy lời Đỗ Địch An, sửng sốt một chút, đánh giá Đỗ Địch An, thấy hắn khí thế bất phàm, trên mặt lộ ra vẻ cung kính, cẩn thận chở Đỗ Địch An về phía trang viên Lothik.

Xuống xe, Đỗ Địch An ném cho phu xe một viên ngân tệ, không đợi hắn thối tiền mà trực tiếp đi về hướng trang viên.

Trước trang viên có một trung niên mặc áo bành tô đen, mắt đeo kính cận, mang găng tay màu trắng, dáng dấp như quản gia, sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An xuống ngựa, ánh mắt sáng lên, tiến đến hỏi:

- Ngài chính là Đỗ Địch An tiên sinh?

Đỗ Địch An gật đầu.

- Lãnh Chúa đã đợi ngài từ lâu, đặc biệt bảo ta đến đợi ngài.

Quản gia trung niên tươi cười.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu:

- Dẫn đường đi.

Quản gia thấy Đỗ Địch An không thích nhiều lời, cũng không nói gì thêm để tránh Đỗ Địch An sinh ghét, hắn xoay người đi trước dẫn đường, đi vào cửa lớn, qua con đường nhỏ lót đá vụn tiến vào trang viên, vòng qua ao nhỏ trong trang viên, những người làm vườn trên bãi cỏ đang cần mẫn cắt cỏ, thỉnh thoảng có một hầu gái mang ấm trà đi qua.

Đỗ Địch An cùng đi tới, trong lòng âm thầm cảm khái, tuy Lothik không tính là gì, nhưng cuộc sống thật sung sướng hơn hắn.

Hắn cũng biết, Lothik không đáng nhắc tới trong mắt hắn, nhưng những người trong thôn trấn dưới quyền ông ta đều là nhân vật cực kỳ ton quý, ở nơi xa hoa mỹ lệ này là chuyện đương nhiên.

Đi tới trước pháo đài cổ trong trang viên, Quản gia trung niên chậm rãi đẩy cửa vào, đại sảnh tráng lệ cùng đèn chùm như pha lê khiến nơi này giống như một cung điện chứa đầy vàng, vô cùng xa hoa.

Quản gia trung niên hơi nghiêng người mời Đỗ Địch An, đồng thời đánh giá một chút phản ứng của hắn, thấy Đỗ Địch An chỉ đơn giản nhìn lướt qua, trên mặt vẫn không có gì kinh ngạc, trong lòng nhất thời thầm giật mình, mơ hồ hiểu rõ vì sao Lãnh Chúa lại bảo ông đến trước đại môn đợi một người trẻ tuổi đến tên còn chưa biết, xem ra thân phận người này còn cao quý hơn so với tưởng tượng của ông.

Mặc dù trong lãnh địa này, Lothik là người thống trị và là người có địa vị cao nhất, nhưng cũng không loại trừ việc các đại nhân từ nơi khác đến thăm, Quản gia trung niên đã thấy không ít, trong lòng không khỏi tính toán thân phận của Đỗ Địch An, chẳng lẽ đến từ Vương Đô?

Đỗ Địch An tự nhiên không biết Quản gia bên cạnh đã nghĩ gì, cũng lười biếng đoán, Lothik đối với hắn cũng chỉ là tiểu nhân vật, huống hồ một Quản gia dưới tay một tiểu nhân vật, hắn không khách khí nói:

- Lothik đâu?

Thấy Đỗ Địch An gọi thẳng tên Lothik, ánh mắt Quản gia trung niên ngưng lại, cũng không dám trách cứ Đỗ Địch An, cẩn thận nói:

- Đỗ tiên sinh đợi một chút, ta kêu người đến thông báo cho Lãnh Chúa.

Nói xong, dẫn Đỗ Địch An đến bàn tiếp khách giữa đại sảnh.

Đỗ Địch An tùy ý ngồi xuống, nói với Quản gia trung niên:

- Nói với hắn đừng để ta đợi lâu quá.

Quản gia trung niên vội nói:

- Vâng, vâng.

Nhưng trong lòng càng thêm kính nể, lập tức xoay người đi gọi người.

Đỗ Địch An ăn hoa quả tươi mới trên bàn, hoa quả này đều đã rửa sạch, bên trên còn dính lại chút nước như giọt sương, hắn cũng lười khách khí với Lothik.

Khi hắn đang ăn, âm thanh của một cô gái từ thang lầu truyền đến:

- Người này là ai vậy, đến một chút lễ nghi cũng không có?

Nói xong, một trận âm thanh giày cao gót bước tới.

Đỗ Địch An nghe thấy âm thanh giày cao gót, quay đầu liếc nhìn, nhưng là nhìn chân, quả nhiên là một đôi giày cao gót màu đỏ tươi, không có gì khác biệt với hầu gái của thời đại trước, trong lòng hắn nổi lên một tia quá dị, khoa học kỹ thuật xưng bá toàn cầu đã bị hủy diệt rồi, vậy mà giày cao gót của nữ nhân lại không hề bị mất khỏi lịch sử.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn liền thu hồi, nhưng lại bị chủ nhân đôi giày phẫn nộ quát:

- Ngươi nhìn nơi nào đó, có chút tu dưỡng nào không vậy?

Đỗ Địch An lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn, là tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi, dung mạo đẹp đẽ, trang phục tinh xảo, khả trang nhã, chỉ có điều tỏ rõ vẻ tức giận.

Đỗ Địch An có Helisha bên cạnh nên sẽ không có tưởng niệm gì với nữ nhân khác, thậm chí còn nhìn qua dung mạo hoàn mỹ của Hoang Thần, nhưng chỉ có thán phục một phen chứ không có ý đồ gì, hắn liếc mắt nhìn liền cúi đầu tiêp tục ăn hoa quả, nói:

- Ta muốn nhìn nơi nào thì liền nhìn, con mắt trên mặt ta, ngươi còn muốn quản thế nào?

- Ngươi!

Nữ hài không ngờ Đỗ Địch An lại nói lời vô lại đến vậy, bực bội đỏ mặt:

- Ngươi là ai, ngồi trong phòng khách nhà ta làm gì? Ai mời ngươi tới? Đi ra ngoài cho ta!

- Lão gia của ngươi mời ta đến.

Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn nàng, tuy sát khí nhưng cũng không đến mức nghiêm túc với một tiểu cô nương, hắn cười nói:

- Đợi lát nữa, người ra ngoài là ngươi, tin không?

Sini nghe được liền sửng sờ, lúc lâu mới phản ứng lại, “Lão gia của ngươi” chính là nói cha mình, chỉ là từ nhỏ nàng ở bên phụ thân, mỗi ngày học đàn đọc sách, bạn bè gặp nhau cũng đều là thân phận tiểu thư, ai lại thô bỉ như vậy, sau khi nàng phản ứng lại, nhất thời bực bội đến trừng mắt, nói:

- Đây là nhà ta, ngươi dám bảo ta ra ngoài? Phụ thân ta sao lại mời người như ngươi tới nhà chứ?

Đỗ Địch An đang muốn nói thêm gì đó liền phát hiện hắn thích khiến người khác tức giận, nhưng thoáng nhìn ánh mắt, lại cúi đầu tiếp tục ăn hoa quả.

Simi thấy Đỗ Địch An không lên tiếng, còn muốn nói vài câu, chợt nghe sau lưng truyền đến một âm thanh đầy uy nghiêm:

- Sini, ngươi ở đây làm gì?

Sini quay đầu lại nhìn, chính là cha mình, nàng vội vàng tiến lên nói:

- Phụ thân, ta vừa chuẩn bị đi vòng vòng, nhìn thấy có người trong phòng khách, chân vểnh trên bàn, ta muốn đến nhắc nhở hắn một chút, hắn nói là cha mời hắn đến. Phụ thân, sao người lại mời người như vậy đến, tên này chính là người vô lại!

Lothik thấy nàng mắng Đỗ Địch An, sợ đến biến sắc, đi đến tát một cái trên mặt Sini, nổi giận hét:

- Cút ra ngoài!

Sini bụm mặt, lẳng lặng nhìn hắn, hoàn toàn bối rối, từ nhỏ đến lớn Lothik chưa từng nói lớn tiếng với nàng, chớ nói chi là trực tiếp đánh, nàng thậm chí hoài nghi người đàn ông này không phải là cha của mình.

Quản gia trung niên bên cạnh cũng sợ bắn cả người, không ngờ lão gia sẽ coi trọng một người ngoài như thế, lại ra tay đánh con gái mà hắn yêu thương, ông vội tiến lên khuyên:

- Lão gia đừng tức giận, tiểu thư chỉ là nhất thời hồ đồ…..