Chương 1021 Cực Băng Trùng
Câm miệng!
Lothik cả giận hét lên.
Quản gia nhất thời im bặt, không dám nói nữa.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, cũng không ngờ Lothik lại phản ứng lớn như vậy, nhưng rất nhanh liền biết hắn sợ mình nổi giận, trực tiếp giết Sini. Đỗ Địch An căn bản không để ý đây là một tiểu thư, huống hồ cũng không cảm thấy Sini xấu đến mức nào, đối phương tuy nói hắn nhưng trong mắt lại không có loại cao cao tại thượng như quý tộc, vì vậy hắn mới nghĩ đây chỉ là một tiểu cô nương nhiều bực bội, nếu là một quý tiểu thư chảnh chọe, hắn đã sớm không để ý mà trực tiếp làm nàng cút đi rồi.
- Uy phong thật lớn, đây là chơi đùa cho ta xem sao?
Đỗ Địch An lên tiếng, liếc nhìn Lothik, có chút bất mãn.
Lothik ngẩn người, vội nói:
- Đỗ tiên sinh hiểu lầm rồi, chuyện này đều do ta….
Đỗ Địch An giơ tay ngắt lời hắn, nói:
- Được rồi, mời những người khác ra ngoài đi, chúng ta tâm sự.
Lothik thấy Đỗ Địch An không tra cứu, thở phào nhẹ nhõm, lập tức bảo Quản gia mang Sini lui ra.
Quản gia vốn tưởng rằng Đỗ Địch An chỉ là khách quý của Lothik, nhưng xem tình huống bây giờ rõ ràng là Lothik sợ hãi Đỗ Địch An, trong lòng hắn run lên, không biết thanh niên này là nhân vât nào, vội vàng bảo Sini lui ra.
Sini hồi phục lại tinh thần, không ngờ người có tuổi tác ngang mình lại khiến cha mình sợ sệt như vậy, nàng hơi cắn răng, rời đi cùng Quản gia, khi ra cửa nàng nghĩ lại lời lúc trước Đỗ Địch An nói mà xấu hổ không ngớt.
- Được rồi, bây giờ mọi người rời đi rồi, Đỗ tiên sinh, xin người bớt giận.
Lothik rót cho Đỗ Địch An chén trà.
Đỗ Địch An nhấc chân khỏi bàn, trên mặt bàn tinh xảo rơi xuống không ít hạt cát, nếu là người khác, Lothik đã sớm nổi giận rồi, nhưng trước mặt Đỗ Địch An thì cho dù thiếu niên này có đạp vỡ, hăn cũng chỉ có thể nhịn xuống, lúc này tỏ vẻ cười cười nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ tiên sinh biết chuyện tiệc rượu? Ngài đồng ý đến sao?
- Ngươi mời ta đến tiệc rượu, là muốn giới thiệu cho ta mấy con cừu béo để ta giết sao?
Đỗ Địch An nhìn hắn nói.
Trong mắt Lothik lóe lên vẻ lúng túng, nhưng không tắt nụ cười mà đáp:
- Đỗ tiên sinh nói đùa rồi, ngài muốn Ký Sinh Hồn Trùng, ta bảo đảm sau mười lăm ngày sẽ đưa đến cho ngài, lời ta nói trước giờ đều chắc chắn!
Đỗ Địch An không tuy cứu hắn nữa, bây giờ thực lực chính mình tăng mạnh, cho dù bên trong Vương Đô có cạm bẫy thì cũng không sợ, huống chi Lãnh Chúa này lại chỉ có ba vị thủ vệ Khai Hoang giả bên cạnh, còn muốn bày ra cạm bẫy gì có thể giết Chúa Tể, nếu không kẻ tranh giành lãnh địa với Lothik đã sớm ăn quả đắng rồi, hắn sở dĩ muốn hiệp đàm thì chắc chắn có ý định.
Bây giờ, nguy cơ trong cơ thể hắn tạm thời giải trừ, ngược lại cũng không vội vàng muốn Ký Sinh Hồn Trùng, cho dù rất muốn thì Ký Sinh Hồn Trùng cũng rất khó tìm. Xét về khả năng tổng thể thì nó mạnh hơn Cát Liệt Giả, vừa có tính sinh tồn mạnh, vừa có lực công kích mạnh, nhưng muốn thay đổi Ma Ngân, thực lực sẽ giảm đi rất lớn trong thời gian ngắn, đợi hắn thích ứng với Ma Ngân Khẩn Cầu Giả thì ít nhất cũng mất nửa năm mới có thể dễ khống chế.
Hơn nữa, Ma Ngân Khẩn Cầu Giả nếu chỉ có một thì không có tác dụng lớn đối với hắn, trừ phi được năm con, tiến hành thần hóa mới có thể khôi phục lại thực lực cấp Chúa Tể, nhưng muốn chiếm được năm con Khẩn Cầu Giả Ký Sinh Hồn Trùng cần phải hao tổn không ít thời gian, cũng không thể trực tiếp bắt cóc năm vị Lãnh Chúa, nếu tự mình mua thì sẽ kinh động đến Thần Điện tra xét.
Sở dĩ hắn dự tiệc, thứ nhất là hắn đã đến Cự Bích rồi nên cũng không vội rời đi, thâm nhập hiểu rõ một chút, cố gắng phát hiện thông tin hữu ích của hắn với Thần Quốc. Thứ hai là hắn cảm thấy tòa Cự Bích này khác biệt với Cự Bích Sylvia, đến Ký Sinh Hồn Trùng truyền kỳ còn bán ra, hẳn là không thiếu tiền, mà nói rõ nơi này không thiếu loại Ma Ngân truyền kỳ này!
Khi không thiếu Ma Ngân, vậy số lượng cường giả nơi này nhiều hơn Sylvia, riêng một Lãnh Chúa đã có ba vị Khai Hoang Giả.
Khi nhiều Khai Hoang Giả, Đại Lãng Đào Sa, số lượng Chúa Tể tự nhiên cũng sẽ nhiều, Thâm Uyên Hành Tẩu Giả thậm chí cũng không chỉ có một vị, cố gáng có lẽ sẽ tìm thấy biện pháp lên cấp Thâm Uyên.
- Ta hỏi ngươi, ai là người mạnh nhất nơi này, thực lực ra sao?
Đỗ Địch An hỏi Lothik.
Lothik ngẩn người, không khỏi nhìn Đỗ Địch An một chút, thầm nghĩ quả nhiên là người đến từ Ngoại Bích, hắn không dám nói dối.
Chừng mười phút sau, lông mày Đỗ Địch An dần nhăn lại, trong mắt lộ ra vẻ khác lạ.
- Ba vị Thâm Uyên, trong đó có một vị là Bích Chủ, Thâm Uyên nơi này vẫn gọi là như vậy, xem ra tất cả các Cự Bích đều có tên thống nhất…..
Đỗ Địch An cân nhắc qua số lượng cường giả của nơi này nhiều hơn so với Sylivia, nhưng không ngờ số lượng Thâm Uyên lại nhiều như vậy, một tòa Cự Bích lại có ba vị, hơn nữa đây cũng chỉ là bề nổi, là tất cả những gì mà vị Lãnh Chúa Lothik này biết, ai biết được còn cất giấu một hai vị trong bóng tối?
Nhưng lúc trước hắn đã sớm đoán được Cự Bích này nằm ngoài tầm của Sylvia, tuy giật mình nhưng cũng không quá kinh hoảng, dù sao bây giờ hắn cũng ở trong tối, ba vị Thâm Uyên kia chưa chắc đã biết được sự tồn tại của hắn, hơn nữa chính mình dọc đường đi cũng đã gặp người có màu da tương đồng Châu Á, vì vậy máu mủ của hắn không quá đặc biệt, mà dù bị Thâm Uyên nhìn thấy cũng sẽ không biết hắn đến từ Ngoại Bích.
Ngoài ra, thể chất của hắn tăng mạnh, sự sợ hãi đối với Thâm Uyên cũng không còn mãnh liệt như trước, trái lại còn có một loại cảm giác nóng lòng muốn thử giữa mình và Thâm Uyên chân chính kém bao nhiêu.
Nhưng loại kích động này, hắn vẫn khắc chế xuống, dù sao cũng chưa bao giờ giao thủ với Thâm Uyên, chênh lệch bao nhiêu hắn vẫn chưa rõ.
- Nếu có thể mua Ký Sinh Hồn Trùng, vậy sao những Lãnh Chúa khác không bồi dưỡng vài Ma Tướng hoặc Thâm Uyên?
Đỗ Địch An hỏi Lothik.
Khi Lothik nghe Đỗ Địch An nhắc đến ba vị Thâm Uyên, vẻ mặt cũng không quá thay đổi, nghe vạy cười khổ nói:
- Đại nhân, Lãnh Chúa vẫn có thể bồi dưỡng Ma Tướng, nhưng bồi dưỡng Thâm Uyên là chuyện khó khăn, cho dù có tiền cũng không được.
- Tại sao?
Đỗ Địch An thấy đến điểm trọng yếu rồi, trên mặt lộ ra hứng thú.
Lothik không ngờ Đỗ Địch An sẽ hỏi như vậy, ý niệm trong lòng hắn xoay một cái, nhất thời hiểu được, lại thở phào nhẹ nhõm, hắn đã hiểu được thực lực của Đỗ Địch An, thấp hơn Vực Sâu, cao hơn vạn người, có lẽ là cấp Chúa Tể!
Ở nơi này của bọn hắn, Chúa Tể cũng gọi là Chúa Tể, Nội Hoang gọi là Ma Tướng, nếu Đỗ Địch An biết ý nghĩ của Lothik chắc chắn sẽ than thở một tiếng, đoán vô cùng chuẩn xác.
Là một Lãnh Chúa nắm giữ hơn mười thôn trấn, Lothik phải xử lý rất nhiều chuyện, hơn nữa Đỗ Địch An cũng không cố ý ẩn giấu, hắn muốn đoán được cũng không khó. Sở dĩ cho rằng Đỗ Địch An là Chúa Tể mà không phải Ma Tướng là vì lúc Đỗ Địch An giết thủ vệ thiếp thân của hắn cũng thật quá ung dung, cái kia tuyệt đối không thể là Ma Tướng.
Sau khi đoán được trình độ của Đỗ Địch An, trong lòng Lothik không có nhút nhát như vậy nữa, tuy Chúa Tể đối với hắn cũng là tồn tại cao cao tại thượng, nhưng cũng không phải không có cách nào giải quyết!
Khi suy nghĩ trong lòng chuyển động, bên ngoài Lothik không biến sắc mặt, bận bịu đáp lại:
- Đại nhân, muốn trở thành Thâm Uyên, nhất định phải có được “Cực Băng Trùng”, vật này không thể bán ở Thần Điện, ở Ngoại Bích cũng khó gặp, vì vậy muốn trở thành Thâm Uyên chỉ có thể dựa vào vận khí.
- Cực Băng Trùng?
Đỗ Địch An hơi run, kinh ngạc, hắn không ngờ muôn biết cách trở thành Thâm Uyên lại có thể dễ dàng biết được từ một Lãnh Chúa nhỏ như Lothik, ở Sylvia lại là bí ẩn, nhưng ở đây lại dễ dàng hỏi thăm được.
- Cực Băng Trùng là gì? Cái này có quan hệ gì với việc trở thành Thâm Uyên?
Đỗ Địch An lập tức hỏi, cũng không kịp nhớ viêc bại lộ thực lực của chính mình.
Lothik thấy Đỗ Địch An quan tâm như vậy, biết mình suy đoán không sai, hắn mỉm cười đáp:
- Cực Băng Trùng, có người nói là Hồn Trùng cực kỳ hiếm thấy, cũng là tổ tiên của hết thảy Ký Sinh Hồn Trùng, muốn trở thành Thâm Uyên, nhất định phải có được Cực Băng Trùng.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, danh tự này có chút quái dị, nếu là tổ tiên của hết thảy Ký Sinh Hồn Trùng, vì sao không gọi là “Thủy Tổ Trùng”, “Ngọn Nguồn Trùng”, mà lại gọi là Cực Băng Trùng, cái này chẳng lẽ có liên quan đến đặc tính của nó?
Dịch; Hồng