← Quay lại trang sách

Chương 1022 Đến Vương Đô

Cực Băng Trùng là Ma Ngân có năng lực gì?

Đỗ Địch An hỏi.

Lothik thấy Đỗ Địch An hỏi vấn đề ngoại môn như vậy liền biết Đỗ Địch An chưa bao giờ tiếp xúc qua việc này, nhưng không dám ẩn giấu, nhỡ Đỗ Địch An không tín nhiệm hắn, đến những Lãnh Chúa khác hỏi thăm việc này, ngược lại sẽ chọc giận Đỗ Địch An, cái được không bù nổi cái mất, hắn cười đáp:

- Đại nhân hiểu lầm rồi, Cực Băng Trùng không phải Ma Ngân, nó không có năng lực gì đặc thù, thế nhưng lại bao hàm năng lượng băng cực kỳ thuần túy, cho nên mới có danh tự này.

- Bình thường Cực Băng Trùng đều xem như vật liệu năng lượng, truyền vào giữa Ma Ngân khiến Ma Ngân tiến hóa đến tầng mới, do đó mang đến việc tăng cường thể chất, nhảy lên cảnh giới Thâm Uyên, chỉ tiếc Cực Băng Trùng hiếm thấy trên thế gian, dù là trong Thần Điện cũng không có bán.

Nghe thấy lời Lothik, Đỗ Địch An không khỏi sửng sốt, Cực Băng Trùng được xưng là thủy tổ của hết thảy Ký Sinh Hồn Trùng nhưng lại không thể làm Ma Ngân? Chỉ có thể đảm nhiệm làm vật liệu tiến hóa Ma Ngân?

Trong lòng hắn khả nghi, nhưng nghĩ một hồi liền thấy thõa mái, cảm thấy Lothik sẽ không gạt mình, nếu Cực Băng Trùng là Ma Ngân để trở thành Thâm Uyên thì cũng kỳ quá rồi, bì vậy mang ý nghĩa hết thảy Thâm Uyên đều là Ngân Cực Băng Trùng, đều là năng lực tương đồng.

Con đường bí ẩn dẫn đến Thâm Uyên lại được mở ra ngoài ý muốn như vậy, Đỗ Địch An còn tưởng cách trở thành Thâm Uyên là chỉ cần nắm trong tay một vài quan chức cao cấp trong Thần Quốc, nhưng không ngờ liền biết được việc này qua miệng một Lãnh Chúa nhỏ nhỏ trong Cự Bích, cái này có lẽ cũng là tiết lộ từ Thần Điện, nếu Thần Điện là Phòng nghiên cứu ma vật, vậy thì thái độ của Phòng nghiên cứu ma vật trong Cự Bích này có chút thú vị rồi.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Đỗ Địch An nhìn chăm chăm Lothik, sát ý trong mắt hơi toát ra.

Lothik vội nói:

- Tuyệt đối là sự thật, chính xác trăm phần, không tin ngài có thể đi hỏi những Lãnh Chúa khác……

Sát khí nơi đáy mắt Đỗ Địch An thu lại, nói:

- Ta phải biết được hết thảy tư liệu của Cực Băng Trùng, khi vực nó sinh sống, tập tính, bao gồm cả hình dạng bên ngoài, tất cả đều đưa cho ta.

Lothik đau khổ nói:

- Đại nhân, cái này ta thật sự không biết rồi, ta chỉ biết một ít về Cực Băng Trùng, vừa nãy đã nói cho ngươi rồi, cái khác ta nào có chú ý, thứ này nằm ngoài tầm của ta, cho dù xuất hiện trước mặt thì ta cũng không dám muốn, vì vậy ta căn bản không tìm hiểu rõ vật này, nhưng nếu đại nhân muốn biết, ta có thể đi Thần Điện hỏi giúp, hơn nữa người hỏi thăm vật này cũng không ít, hẳn là sẽ không quá kỳ quái….

Hắn nhanh chóng nói, thấy vẻ mặt Đỗ Địch An chậm rãi khôi phục, trong lòng mới thở phào.

- Vậy xem ra, ta phải đển Vương Đô một chuyến rồi.

Đỗ Địch An lầu bầu trong miệng.

Con ngươi Lothik xoay một cái, vội hỏi:

- Đại nhân, Vương Đô là nơi đại nhân vật tập hợp, ngài muốn biết cái gì đề có thể hỏi thăm được, hơn nữa tuyệt đối đáng tin, một mình ta nói, ngài cũng chưa chắc tin, nhưng ở nơi đó, chỉ cần bỏ tiền thì không gì không làm được.

Đỗ Địch An liếc hắn một cái:

- Nếu đã vậy, ta không có nhiều tiền, ngươi mang hết của nhà ngươi cho ta đi.

- Hả?

Lothik há to mồm, sững sờ tại chỗ.

Đỗ Địch An không nói đùa với Lothik, ngày thứ hai khởi hành, Lohthik đã đổi tất cả bảo thạch, kim tệ, đồ cổ và những vật có giá trị khác thành vàng hoàng thất, mang hết tất cả tiền trong lãnh địa, còn một vài phỉ thúy cùng đồ cổ thì đóng gói phóng vào xe ngựa, chuẩn bị vận chuyển đến Vương Đô.

Lothik đương nhiên không nỡ giao hết những của cải mình khổ cực nhiều năm tích góp như vậy, nhưng hắn không ngờ Đỗ Địch An lại trực tiếp hủy đi kim khố của hắn, hơn nữa còn kiểm tra tài khoản của hắn, nếu không phải tiền trong kho của hắn nhiều, phỏng chừng Đỗ Địch An cũng có thể cầm bán trang viên của hắn.

Một ngày chuẩn bị tiền, ngày hôm sau liền xuất phát, Đỗ Địch An cùng Lothik ngồi chung một chiếc xe ngựa, một người mặt mày ủ rũ, một người vẻ mặt yên bình thản nhiên tựa bên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Đỗ Địch An thỉnh thoảng nói với Helisha vài câu về phong cảnh bên ngoài, Helisha không nhiều lời, yên lặng không một tiếng động, tình huống kỳ quái lúc này khiến Lothik chú ý, nhưng hắn không hỏi nhiều.

Đỗ Địch An khống chế nhiệt lượng trong cơ thể thành Khai Hoang Giả bình thường, không cao không thấp, nếu quát tháo mà đi bên cạnh Lothik lại khiến người khác chú ý, lần này tham gia tiệc rượu ở Vương Đô, hắn đảm nhiệm làm thị vệ thiếp thân của Lothik.

- Tiệc rượu lần này mời bao nhiêu Lãnh Chúa?

- Bẩm đại nhân, phỏng chừng bốn mươi, năm mươi người, nhưng có bao nhiêu người đến thì không rõ.

- Đại tiệc mà mời nhiều Lãnh Chúa như vậy làm gì?

- Đây là tiệc rượu tổ chức cho Lãnh Chúa, có người nói là có chuyện quan trọng thương nghị, ta cũng không rõ lắm, đợi đi rồi biết.

Đỗ Địch An thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với Lothik, hỏi tình huống trong Vương Đô. Nháy mắt, một ngày đã trôi qua, bọn họ xuất phát lúc sáng sớm, đến khi mặt trời lặn liền đến Vương Đô, trên xe ngựa đi qua bốn năm tòa lãnh địa, nhưng có thân phận Lothik nên một đường thông suốt, còn ở lại ăn cơm trưa ở một tòa lãnh địa.

Đỗ Địch An cũng dần hiểu rõ, những Lãnh Chúa này tuy tranh cướp tài nguyên cùng lãnh địa lẫn nhau, quanh năm chinh chiến, nhưng cũng không thiếu một vài lãnh địa hợp tác với nhau, có mậu dịch qua lại, trong đó có không ít lãnh địa kết minh, hợp lại để chống Lãnh Chúa khác. Mà năm tòa lãnh địa bọn họ đi qua, chính là Lãnh Chúa kết minh với Lothik, trong liên minh này, Lothik chỉ là thành viên, không phải Minh Chủ.

Nếu từ lãnh địa của Lothik đi thẳng tới Vương Đô thì chỉ cần hai ba tiếng, nhưng hôm nay bọn họ vòng qua các lãnh địa lại lãng phí khá nhiều thời gian.

Đỗ Địch An không tìm hiểu rõ những Lãnh Chúa này, nhìn tường thành cao chót vót trước mắt, hắn bị Vương Đô trước mắt làm kinh ngạc. Tường thành này cao khoảng hai trăm đến ba trăm mét, tương đương với một nửa chiều cao của Cự Bích, đáng tiếc Cự Bích là để cách li khu vực trong ngoài, còn tòa thành này vẻn vẹn chỉ là tòa tường thành, trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ Cự Bích, đây xem như là tường thành cao nhất mà hắn từng thấy, nếu là người bình thường sẽ càng thêm chấn động.

Đỗ Địch An nhìn một lúc, thu hồi ánh mắt nhìn đoàn xe đang chậm rãi tiến vào Vương Đô, trong lòng có tia nghiêm nghị.

- Đại nhân, tiệc rượu tổ chức tại khách sạn Taylor, đêm nay chúng ta thuê một quán trọ gần đây nghỉ ngơi, thế nào?

Lothik sau khi tiến vào Vương Đô, tựa hồ thả lỏng hơn rất nhiều, không giống như lúc trước, cười nói với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn sắc trời mờ nhạt bên ngoài, trầm ngân một thoáng nói:

- Nhân lúc bây giờ có chút thời gian, ngươi bảo Quản gia mang rượu ngon đến, ngươi dẫn ta vào Thần Điện đi dạo.

Hắn tùy tiện hỏi trên đường, Thần Điện đến tám giờ rưỡi tối mới đống cửa, lúc này còn sớm.

Lothik không nghĩ Đỗ Địch An lại vội như vậy, cười khổ nói:

- Đại nhân, lúc này có phải quá vội rồi không, nếu không ngày mai chúng ta hãy đi?

- Bây giờ đi.

Đỗ Địch An quả quyết nói.

Lothik thấy không cách nào xoay chuyển tâm ý Đỗ Địch An, trong lòng thở dài trả lời:

- Vậy cũng được, đợi ta nói với Quản gia.

Một lát sau, Lothik bàn giao việc cho Quản gia xong, không quên dặn hắn:

- Nếu như nhìn thấy bọn họ, thay ta chào hỏi với họ, nói ta tạm thời có chút việc.

Quản gia gật đầu.

Đỗ Địch An biết “Bọn họ” mà hắn nói chính là những Lãnh Chúa thân thiết khác, kỳ thực bọn họ mạnh hơn Lothik một chút, bởi vậy hắn mới không muốn thất lễ những người này.

Bàn giao xong công việc, Lothik dặn dò phu xe, rời khỏi đoàn xe đi về Thần Điện.