← Quay lại trang sách

Chương 1023 Đặt Mua

Sau khi tiến vào Vương Đô, Đỗ Địch An cảm giác như đi vào giữa Vương thành Sylvia, đường phố cực kỳ sạch sẽ, có lượng lớn du khách cùng cửa hàng náo nhiệt, nhưng phong cách hai tòa cũng không giống. Quần áo hoa văn của những người đi đường đều chưa từng nhìn thấy ở Sylvia, thường thì ven đường sẽ nhìn thấy một vài người làm xiếc ngâm thơ, chung quanh có nhiều khác giả vây xem, còn có một vài người thổi nhạc cụ, tình huống như vậy sẽ thường thấy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một hai giai điệu dễ nghe lọt vào trong xe.

Ngoại trừ những điều này, kiến trúc ven đường cũng không giống cới Sylvia, mặt tường lấy màu vàng làm chủ đạo, nhìn qua cực kỳ xa hoa, mà Sylvia lại lấy màu đen và màu đỏ sậm làm chủ đạo.

Hai tòa Cự Bích đại thể tương đông, nhưng có hoa văn khác nhau.

Lúc Đỗ Địch An xuất thần, Lothik bỗng nhiên nói:

- Đại nhân, đến Thần Điện rồi.

Đỗ Địch An phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, bên kia đường là mấy chục bậc thang sạch sẽ, phía sau bậc thang là một tòa Thần Điện với bức tường màu vàng, ngoài điện có hai thiên sứ với dung mạo cực kỳ mỹ lệ, đường viền gò má hoàn mỹ. Đỗ Địch An liếc nhìn, trong lòng trồi lên một ý nghĩ, điêu khắc này lẽ nào là mô phỏng theo Hoang Thần?

Hắn nhìn qua, thấy Lothik mời xuống xe, liền nắm Helisha xuống xe ngựa, thở phào một cái, nói:

- Không ngờ Thần Điện lại gần cổng thành như thế.

Lothik cười nói:

- Đại nhân, bên trong Vương Đô có vài tòa Thần Điện, đây là phân điện của Thần Điện, nhưng đại nhân muốn nghe ngóng tin tức gì đều có thể hỏi thăm được ở đây.

Đỗ Địch An gật gù, đi theo Lothik lên bậc thang, ở bên kia bậc thang cũng có ba người lục tục đi lên, mặc khôi giáp, khí thế bất phàm, tựa hồ đến Thần Điện làm việc.

Lothik không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, dẫn Đỗ Địch An đi đến trước Thần Điện, chủ động giúp Đỗ Địch An xoay cửa tròn lên, đi vào.

Bên trong Thần Điện là một màu vàng rực, nói là vàng rực cũng có chút khiêm tốn, phảng phất như cả tòa Thần Điện đều chế tạo từ hoàng kim, Đỗ Địch An nhìn lướt qua, trong lòng cảm khái, Thần Điện này thật sự quá giàu.

Có không ít người đứng bên trong đại sảnh Thần Điện, hơi giống với một ngân hàng, có bốn năm quầy hàng, trước quầy đều có hàng ngũ đứng xếp hàng.

Đỗ Địch An muốn đi qua xếp hàng, Lothik kéo Đỗ Địch An lại, cười nói:

- Đại nhân, chúng ta đến phòng khách quý, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.

Đỗ Địch An nhíu mày, lập tức bừng tỉnh, tuy hắn không xem Lothik là gì, nhưng người này ít nhiều cũng là một Lãnh Chúa không nhỏ, thân phận này đã cao cấp hơn rất nhiều so với người bình thường.

Lothik dẫn Đỗ Địch An cùng Helisha đến một phòng khác trong đại sảnh, trong phòng có bàn làm việc, một lão giả mặc thần quan bào đỏ sẫm ngồi đằng sau uống cà phê, thấy Lothik cùng Đỗ Địch An đi vào, lập tức buông cà phê xuống, đứng lên nói:

- Nơi này là phòng khách quý, hai vị là?

Lothik nhấc tay xoay một cái, trong tay là một khối huân chương, đồ án phía trên giống với đồ án trên cờ xí cắm ở trang viên hắn.

Lão giả hơi sáng mắt, gật đầu cười nói:

- Hóa ra là Lãnh Chúa Lothik, ngưỡng mộ danh tiếng ngài đã lâu, mời ngồi.

Lothik lập tức mời Đỗ Địch An cùng Helisha ngồi xuống, Đỗ Địch An đánh giá chung quanh, trong mắt có một tia nghiêm nghị, tất cả nơi này đều giống với ngân hàng thời đại trước, hắn còn tưởng dáng dấp bên trong Thần Điện cực kỳ thần thánh, không ngờ lại trình tự hóa như thế, đây là vô tình hay cố ý?

Hắn biết sau lưng Thần Điện này có thể là Phòng nghiên cứu ma vật, mà tổng bộ của Phòng nghiên cứu ma vật lại ở trong Thần Quốc, nếu như vậy thì cái kia liền mang ý nghĩa là, sự tình của thời đại trước cũng chưa hoàn toàn hủy diệt, mà được nắm giữ trong tay của một số ít đại nhân vật ở Thần Quốc!

Lothik thấy Đỗ Địch An trầm tư không nói, nhưng đương nhiên không ngờ tới thanh niên bên cjanh lại vì hoàn cảnh trước mắt mà tâm tư liền bay đến Thần Quốc xa xôi, hắn ho nhẹ một tiếng, nói với Lão giả Thần quan:

- Ta muốn đặt mua “Khẩn Cầu Giả”.

Trong mắt lão Thần quan lóe lên vẻ kinh ngạc, liếc nhìn nói:

- “Khẩn Cầu Giả” là ma vật truyền kỳ xếp hạng đầu bảng, có giá trị không nhỏ, Lãnh Chúa Lothik, ngài thật sự muốn mua?

Là người chuyên phục vụ khách hàng, lão Thần quan tự nhiên sẽ có hiểu biết đối với mỗi Lãnh Chúa, bằng không cũng không thể chỉ bằng huy chương gia tộc Lothik liền có thể nói ra tên của hắn. Tuy dáng dấp không thể nhớ được, nhưng tên Lothik cùng tư liệu về hắn từ lâu đã thuộc làu trong trí nhớ, hắn không ngờ với tài lực của Lothik lại muốn mua Khẩn Cầu Giả, lẽ nào chuẩn bị ăn cả ngã về không?

Nghĩ đến mấy vị Lãnh Chúa đối địch với Lothik, ánh mắt lão Thần quan hơi lấp lóe, không chút biến sắc nhìn Lothik.

- Có ý định.

Lothik nói:

- Có thể mua được chứ?

Lão Thần quan gật đầu:

- Có thể mua được, nhưng giá trị của Khẩn Cầu Giả ngươi cũng biết, ta lắm miệng một câu, so với mua Khẩn Cầu Giả, chi bằng mua một Ma Ngân truyền kỳ khác, vậy có thể mua được mười cái. Tuy Khẩn Cầu Giả tiềm lực lớn nhưng cũng không thể lấy một địch mười, hơn nữa ngài muốn mua Khẩn Cầu Giả cần phải lấy ra khế đất Lãnh Chúa cùng với khế ước Lãnh Chúa.

Nghe hắn nhắc đến Khế ước Lãnh Chúa, Lothik liền đau lòng một trận, Khẩn Cầu Giả không chỉ dùng tiền là có thể mua được, còn phải phân ra một nửa Khế ước Lãnh Chúa cùng không ít lãnh thổ mới được, một khi ký kết Khế ước Lãnh Chúa, diện tích lãnh địa của hắn không đổi nhưng quyền lợi sẽ giảm đi một nửa, thậm chí cuối cùng hoàn toàn bị Thần Điện thay thế.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn Lothik, hắn biết điều kiện mua Khẩn Cầu Giả, cái gọi là Khế ước Lãnh Chúa chính là tương đương với việc để Thần Điện nhập cỗ vào lãnh địa Lothik, hơn nửa cổ phần tương đương với 49%. tuy Lothik vẫn nắm quyền hành cùng quyền quản lý, nhưng chỉ cần Thần Điện thi hành chút thủ đoạn liền có thể dễ dàng nhét lãnh địa của Lothik vào trong túi.

Bởi vậy, Lãnh Chúa nhỏ đều không muốn mua Khẩn Cầu Giả.

Chỉ có Lãnh Chúa lớn, diện tích lãnh địa rộng rãi, quyền lợi tập trung mới có thể chơi được với Thần Điện, không đến nỗi bị cướp mất lãnh địa.

Thần địa dừa vào việc bán Ma Ngân, nắm giữ mạch máu của hết thảy Lãnh Chúa, có thể nói là Vua không ngai!

- Ta đồng ý.

Tuy Lothik đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nói ra ba chữ này vẫn cảm thấy tâm tư quặn đau, đợi sau khi đầy đủ, Đỗ Địch An liền phủi mông đi, phiền phức còn lại đều mình hắn xử lý, nếu Đỗ Địch An không thấy hắn hợp mắt, những ngày sau đó của hắn cũng không dễ chịu, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, nhỏ yếu chỉ có thể tiếp thu.

Lão Thần quan liếc nhìn hắn, không nói thêm gì:

- Vậy ngươi đặt cọc trước đi, có mang theo Khế đất không?

- Đây là mười vạn kim tệ đặt cọc, đây là Khế đất.

Lothik đã sớm chuẩn bị, một tờ kim phiếu mười vạn kim tệ, tương đương với một năm thu vào của lãnh địa hắn, mà số tiền này chỉ là tiền cọc, lúc chính thức mua còn cần thêm chín mươi vạn kim tệ!

Một con Khẩn Cầu Giả, giá trị lại trăm vạn kim tệ, hầu như có thể ăn sạch của cải Lothik.

Lão Thần quan thấy Lothik đã chuẩn bị kỹ càng, cũng không nói gì, lấy văn kiện trong ngăn kéo ra, giúp Lothik làm thủ tục đặt mua. Lúc làm thủ tục cần không ít văn kiện, lão Thần quan gọi vài người tới, trong đó còn có Thần Điện Chủ tự mình chứng kiến, hạ thủ ấn.

Nửa giờ trôi qua, thủ tục rốc cuộc cũng hoàn thành.

Lão Thần quan thở ra một hơi, cười cợt, nói:

- Đại nhân, bây giờ ngài trở về đợi là được, sau mười ngày, chúng ta sẽ thông báo kết quả bưu kiện cho ngài.

Lothik miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười, cẩn thận thu cất văn kiện thủ tục, xoay người nói với Đỗ Địch An:

- Chúng ta đi thôi.

Đỗ Địch An vẫn luôn thờ ơ ngồi bên cạnh, thấy việc đặt mua Khẩn Cầu Giả đã xong, nói:

- Đừng quên việc Cực Băng Trùng.

So với việc mua Khẩn Cầu Giả, hiện tại hắn càng quan tâm đến Cực Băng Trùng hơn.