Chương 1024 Cực Băng Trùng hóa ra là....
Theo miêu tả của Lothik, trong lòng Đỗ Địch An có một cái suy đoán, con Thủy Tinh Hoang Trùng mà hắn gặp phải trong hang rồng của bộ tộc Amily kia, có phải là Cực Băng Trùng?
Tuy người sau là Hoang Trùng nhưng Lothik cũng không nói gì, Cực Băng Trùng không có năng lực khác, nhưng có năng lượng hàn băng cực kỳ thuần túy, mà Thủy Tinh Hoang Trùng kia làm đông hỏa diễm, loại thủ đoạn kia đã vượt khỏi khái niệm băng. Với tri thức khoa học của hắn thì hoàn toàn không cách nào giải đáp, ngoại trừ cái đầu quá lớn kia ra, vật này hoàn thoàn phù hợp với hình tượng Cực Băng Trùng trong lòng hắn.
Nghe thấy lời Đỗ Địch An, Lothik mới tỉnh ngộ lại vỗ đầu một cái, bân bịu quay đầu nói với lão Thần quan:
- Ta muốn biết chuyện về Cực Băng Trùng, tỷ như vẻ ngoài, hay tập tính sinh hoạt.
Lão Thần quan sững sờ, nhìn Đỗ Địch An bên cạnh hắn một chút, lại nhìn Lothik một chút, lúc trước còn tưởng Đỗ Địch An là thủ vệ của Lothik, bậy giờ nhìn lại tựa hồ thân phận của Đỗ Địch An cao hơn một chút?
Hắn hơi đánh giá Đỗ Địch An, không nhớ rõ có nhân vật như vậy, nhưng đại nhân vật hắn gặp qua cũng nhiều, nhưng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, bây giờ ta tìm cho ngài xem.
- Đa tạ.
Lothik lập tức nói cảm tạ.
Trong mắt Đỗ Địch An lóe lên vẻ khác lạ, không ngờ lão Thần quan lại trực tiếp như thế, không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.
Hắn nghĩ lại trong lòng thỏa mái, hay là Thần Điện cũng không để ý đến tư liệu Cực Băng Trùng, một khi được Lãnh Chúa như Lothik thu được, trái lại là chuyện tốt. Nói không chừng Lothik sẽ trực tiếp bán cho họ, cho dù không bán thì bọn họ cũng âm thầm lưu ý đến động tĩnh của Lothik, một khi Lothik có được liền mạnh mẽ cướp đoạt cũng không phải là chuyện khó.
Cái này liền treo thưởng miễn phí rồi, tự nhiên không cần giấu giấu diếm diếm.
Một lát sau, lão Thần quan lấy ra một cuốn thư tịch cũ nát trong hồ sơ, vỗ vỗ tro bụi trên mặt sau đó mở ra nhìn, xác nhận không có gì sai sót mời xoay người giao cho Lothik:
- Đại nhân, trên cuốn bí điển này ghi chép tài liệu liên quan đến Cực Băng Trùng, bao gồm cả tập tính cùng dáng vẻ bên ngoài, năng lực, còn có một vài lời đồn và sự cố thu thập từ vài du khách, có thể tham khảo.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Bí điển này tương đối quý giá, đại nhân xem xong có thể đừng truyền ra ngoài.
Lothik khách khí nói:
- Đương nhiên, ta ở đây xem một chút, ngài làm việc của ngài trước đi.
Lão Thần quan gật gù, xoay người đi làm chuyện của mình.
Lothik ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, giả vờ lật lật xem, sau đó liền giao cho thiếu niên bên cạnh sớm đã mất kiên nhẫn.
Đỗ Địch An thấy cuốn thư tịch này không tệ, phỏng chừng hơn trăm trang giấy, hắn chậm rãi mở ra, đầu thư cũng không có lời dư thừa, không có ghi chú rõ, dù sao cũng không phải tiểu thuyết, mục đích không phải hấp dẫn người đọc, vì vậy mới vừa mở phần đầu tiên liền chính là tư liệu ghi chép thật. Khi mở đến tờ thứ hai, một tấm ảnh phát họa dáng dấp quái vật xuất hiện trước mắt Đỗ Địch An.
Nhìn thấy hình dạng của thứ này, Đỗ Địch An chấn động trong lòng, trong mắt lộ ra tia khó tin.
Suy đoán của hắn quả nhiên đúng!
Cực Băng Trùng lại thật sự chính là Thủy Tinh Hoang Trùng kia!
Đỗ Địch An run lên, trong lòng nhất thời kích động cùng hưng phấn, hắn cảm thấy được trời xanh chiếu cố rồi!
Trước đây hắn cũng gặp may mắn, nhưng đều phải trả cái giá không nhỏ, thậm chí còn suýt mất mạng, tỷ như khi có được Ma Ngân Cắt Rời Giả, hắn suýt trở thành thức ăn của chúng, tuy cuối cùng còn sống nhưng phúc họa tương y, hắn lại không cảm thấy là ông trời chiếu cố mình mà là chính mình cứu sống mình!
Nhưng lần này, hắn thạt sự có cảm giác bị may mắn đập trúng.
Tuy lúc chiến đấu với Thủy Tinh Hoang Trùng, hắn cũng suýt mất mạng, nhờ vào Helisha giúp đỡ mới có thể đánh bại Thủy Tinh Hoang Trùng, nhưng đối với hắn, nguy hiểm đã qua lâu, thi thể của Thủy Tinh Hoang Trùng trong tay hắn chỉ có giá trị nghiên cứu, không ngờ vật này lại là Cực Băng Trùng mở ra Thâm Uyên!
Lúc này há không phải nói, hiện tại hắn liền có thể trở thành Thâm Uyên?
Nghĩ đến điểm này, Đỗ Địch An liền cảm thấy không chân thực, hắn thậm chí đã chuẩn bị kỹ, đợi lẻn vào Thần Quốc tìm hiểu tin tức, cố gắng mấy năm sau thì có thể nắm giữ cách trở thành Thâm Uyên.
Có thể hiện tại, chìa khóa trở thành Thâm Uyên liền nằm trên tay mình.
- Đại nhân?
Lothik thấy sắc mặt Đỗ Địch An biến ảo, không khỏi cẩn thận kêu một tiếng.
Đỗ Địch An hồi phục lại tinh thần, không để ý đến hắn, vội vã nhìn hình ảnh trong sách, đồ án phác họa trên tương tự với vẻ bề ngoài của Thủy Tinh Hoang Trùng, ngoài ra còn có số liệu độ rộng, độ dài, bởi vậy hắn mới cảm thấy đây chính là Thủy Tinh Hoang Trùng, nhưng va vật trên thế giới nhiều vô số, ma vật giống nhau cũng không phải không có, cần phải xem những tư liệu khác mới xác định được.
Xem xong bốn năm trang, Đỗ Địch An thở nhẹ một hơi, không sai, Thủy Tinh Hoang Trùng kia xác thực chính là Cực Băng Trùng, bất kể là hình thái, lực lượng, hay tập tính sinh hoạt cùng với hình thái chiến đấu và trạng thái chết đều đồng nhất với Thủy Tinh Hoang Trùng.
Thậm chí hắn cảm thấy tài liệu này chính là miêu tả Thủy Tinh Hoang Trùng mà hắn gặp phải kia, không hề khác biệt với thứ hắn đã nhìn thấy!
Mặt sau chính là một ít sự cố liên quan tới Cực Băng Trùng được kể lại, truyền thuyết này là cố sự của cuộc đại chiến giữa Chiến thần bộ tộc cùng với ma vật, Đỗ Địch An thoáng lật xem, xem đến phần sau còn thấy một ít lời giải thích mơ hồ, nói Cực Băng Trùng đến từ vùng Cực Bắc, ở đó có thần linh…..
Lời kể lại không thể tin, nhưng cũng không phải hoàn toàn giả, Đỗ Địch An biết vùng Cực Bắc mà trên này nói chính là Bắc Cực của thời đại trước, tên của Cực Băng Trùng là liên quan đến năng lực của nó, mà băng lại khiến người khác liên tưởng đến hai vùng băng tuyết Bắc cực cùng Nam cực, việc Cực Băng Trùng thích sống ở Bắc cực cũng chưa chắc.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn có một tia tưởng niệm, nếu có cơ ội đi một chuyến đến Bắc cực cũng không phải không thể, nếu nơi đó thật sự có bầy Cực Băng Trùng thì kiếm bộn rồi.
Ở đây hiếm thấy, nhưng ở nơi đó biết đâu lại khắp nơi đều có Cực Băng Trùng không chừng.
Thầm nghĩ, Đỗ Địch An vẫn tỉnh táo, vị trí của hắn hiện tại còn không rõ, chớ nói chi đến Bắc cực, hơn nữa trung gian còn cách biển, cho dù hắn bay được, chẳng lẽ vượt biển đến Bắc cực? Vạn nhất trên biển có loại chim gì tụ tập, vậy hắn liền trở thành món ăn, hơn nữa bây giờ khắp nơi đều là ma vật, tình hình bên trong đại dương còn chưa rõ, nếu như chịu ảnh hưởng thì tình huống kia nghĩ thôi cũng thấy tê da đầu.
Nghĩ tới đây, hưng phấn trong lòng liền hồi phục rất nhiều, thậm chí còn có một tia u buồn:
- Nếu sinh vật trong đại dương cũng đều biến dị ma hóa rồi, Địa cầu vẫn là Địa cầu sao? Cho dù trục xuất hết thảy ma vật, đánh vỡ hết thảy Cự Bích, có thể du lịch đại địa, nhưng lục địa vẫn bị biển vây quanh, vậy thì khác gì với Cự Bích chứ? Cũng chỉ là một cái điểm vòng thôi.
Trầm mặc chốc lát, Đỗ Địch An bỗng thấy buồn cười, chính mình mà cũng dám nghĩ tới, đừng nói sinh vật biển hay ma vật, cho dù là tám người như hắn cũng đánh không được, riêng việc trục xuất ma vật trên đất đã là huyền huyễn rồi, độ khó còn khó hơn ngàn vạn lần so với trở thành Vực Sâu, mà hắn hiện tại lại chỉ có một chìa khóa để thành Vực Sâu.
Cho dù bước vào Vực Sâu, cũng chưa tính là gì.
Nếu là trước đây, Đỗ Địch An còn cho rằng Thâm Uyên đã là người đỉnh cấp trên thế giới sau đại họa rồi, nhưng bây giờ biết được trong một tòa Cự Bích lại có ba vị Thâm Uyên, kết hợp với việc Aristotle đích thân đến Thần Quốc, hắn liền biết Thâm Uyên trong Thần Quốc chỉ xem như người bề trên, nhưng khoảng cách chân chính thành cấp đỉnh dại lão còn cách xa, riêng một Thần Quốc đã như vậy, chớ nói chi vô số ma vật trên vùng đất này.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều thêm nữa, hắn biết mình vẫn còn tư tưởng với thời đại trước, hi vọng có một ngày có thể thoát khỏi sự ràng buộc của Cự Bích, lần nữa trở về thế giới của thời đại trước, nhưng hắn cũng biết rõ, thời đại đã khác rồi, mặc dù rất nhiều chuyện hắn muốn thay đổi, nhưng cũng là hữu tâm vô lực, khó có thể với tới.
Thực lực tăng lên càng nhiều, giác mơ phá vỡ Cự Bích khi còn làm Thập Hoang giả liền càng phai nhạt, bởi vì sức mạnh càng mạnh, hắn lại càng thấy được khoảng cách, hắn hiện tại đã ít có những bốc đồng cùng ảo tưởng như trước, chỉ hi vọng có thể khôi phục Helisha nguyên dạng thì hài lòng rồi.