Chương 1025 Thâm Uyên
Mang thư trả lại cho lão Thần quan, Lothik rời đi cùng Đỗ Địch An và Helisha, lúc này trời đã đen kịt, trên đường phố cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là mấy vùng gần Thần Điện.
Lothik mang theo Đỗ Địch An trở lại khách sạn.
- Đưa ta ít tiền, mấy ngày nay ta định đi dạo khắp nơi.
Trên đường về khách sạn, Đỗ Địch An thẳng thắng đòi tiền Lothik.
Khóe miệng Lothik giật giật, nhưng nghĩ đến Đỗ Địch An có thể rời khỏi mình một khoảng thời gian thì cũng không tệ, dù sao cũng tốt hơn việc mỗi phút đều bị Đỗ Địch An nhìn chằm chằm, hắn do dự một chút, sau đó lấy một tờ kim phiếu trong túi đưa cho Đỗ Địch An:
- Trên người chỉ còn chừng này, còn lại thanh toán đặt đọc cho Khẩn Cầu Giả rồi.
Đỗ Địch An nhìn xuyên, biết hắn không hề nói láo, tiếp nhận kim phiếu cũng không thèm nhìn, ném vào trong túi sau đó xem như không có chuyện gì mà quan sát phong cảnh ngoài đường.
Lothik cay đắng trong lòng, lần này làm việc giúp Đỗ Địch An, một chút chỗ tốt đều không có, xong việc chỉ có thể táng gia bại sản, thậm chí còn bị Lãnh Chú khác chiếm đoạt.
Loại buôn bán này người bình thường liều mạng cũng không tiếp nhận, nhưng hắn không có lựa chọn khác, bởi vì tư cách liều mạng với Đỗ Địch An cũng không có.
Bây giờ biết Cực Hoang Trùng chính là Thủy Tinh Hoang Trùng, Đỗ Địch An cũng không ôm chờ mong gì với Ma Ngân Khẩn Cầu Giả, đối với hắn mà nói có hay không cũng được, có được cũng chỉ làm vật liệu nguồn năng lượng, thứ này hẳn là Ký Sinh Hồn Trùng Cát Liệt Giả, dù sao Ma thân của hắn hiện tại vẫn là Cát Liệt Giả thì cũng đủ để chứng minh tất cả.
Hiện tại hắn chỉ suy nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một chỗ hấp thu Cực Băng Trùng rồi tiến hóa thành Thâm Uyên.
Cách hấp thu Cực Băng Trùng cũng có ghi chép trên thư tịch kia, Đỗ Địch An chỉ cần chuẩn bị một ít đạo cụ phụ trợ là được, cũng không khó.
Rất nhanh liền đến khách sạn, Lothik cùng Đỗ Địch An xuống xe.
Khi tiến vào khách sạn, Lothik chuẩn bị đưa Đỗ Địch An về phòng, thấy mấy người đang nói chuyện phiếm phía trước, một người nhận ra Lothik, lập tức kêu lên:
- Lãnh Chúa Lothik?
Lothik ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ:
- Lão La? Ngươi cũng ở đây ư?
- Ngươi cũng được mời dự tiệc?
Người trung niên tên lão La cũng hiểu, cười nói:
- Đã lâu không gặp, buổi tối đến phòng ta tán gẫu một chút?
Lothik liếc nhìn Đỗ Địch An bên cạnh.
Đỗ Địch An không để ý tới người Lothik giao tiếp, nói:
- Ngươi đi đi, ta có chút chuyện.
Thấy thế, Lothik lập tức gật đầu với lão La, cười nói:
- Buổi tối đến phòng ngươi rồi nói.
Lão La liếc nhìn Đỗ Địch An bên cạnh lão La biết thân phận của Lothik, mấy người bên cạnh tuy không biết Lothik nhưng một tiếng Lãnh Chúa thốt ra khỏi miệng lão La, họ liền biết Lothik là nhân vật lớn cỡ nào, nhưng nhìn biểu hiện vừa nãy của Lothik tựa hồ rất kính nể Đỗ Địch An, điều này làm mấy người bọn họ không khỏi nhìn thêm Đỗ Địch An vài lần, trong lòng thầm tính toán thân phận của Đỗ Địch An.
Nhưng mấy người này đều là quyền cao chức trọng, tuy lưu ý trong lòng, mặt ngoài lại cười ha ha không biểu lộ.
Đỗ Địch An không đợi Lothik đưa tiển, tự mình dắt theo Helisha đi lên lầu.
Đợi Đỗ Địch An lên lầu, lão La cùng mấy người lập tức nói chuyện phiếm, lơ đãng có nhắc tới Đỗ Địch An, nhưng Lothik sao lại không biết tâm tư bọn họ, cười ha hả rồi cho qua. Tuy hắn rất muốn nói cho các Lãnh Chúa khác kẻ này là kẻ xâm lấn từ bên ngoài, mình bị hắn kèm hai bên, nhưng lời này hắn nào dám công nhiên nói ra khỏi miệng, huống hồ Đỗ Địch An vẫn còn ở đây!
Tuy hắn không phải Khai Hoang Giả, nhưng cũng biết bản lãnh của Khai Hoang Giả, ngoại trừ sức mạnh kinh người, Khai Hoang Giả đều có bản lĩnh của từng người, với thực lực của Đỗ Địch An, muốn nghe được âm thanh nói chuyện trong phạm vi ba dặm thì quả thực quá dễ.
Sự thực như vậy, nhưng sau khi Đỗ Địch An tới phòng của mình cũng không chú ý đến Lothik, hắn cảm thấy cho Lothik hai lá gan thì cũng không dám làm lộ thân phận của mình, nói ra khác nào muốn chết.
Đỗ Địch An cùng Helisha ngồi trước cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm bên ngoài, khách sạn này thực sự rất cao, cảnh tượng bên ngoài cũng rất đẹp, đèn đuốc huy hoàng, có thể nhìn thấy cảnh đêm mỹ lệ như vậy thì đẳng cấp của khách sạn này chắc hẳn rất cao.
Đỗ Địch An vừa nói với Helisha chuyện lý thú bên ngoài, vừa suy nghĩ chuyện hấp thu Cực Băng Trùng.
Đợi sau khi trở thành Thâm Uyên, hắn liền có thể tiếp tục con đường của mình, vậy Khẩn Cầu Giả có hay không cũng không có gì khác biệt, nếu như làm đồ bổ thì Khẩn Cầu Giả ccũng không khác gì với Ký Sinh Hồn Trùng truyền kỳ, đều cùng một cấp bậc.
Nghĩ đi nghĩ lại, bóng đêm dần sâu, Đỗ Địch An cũng buồn ngủ, ôm Helisha tới giường rồi cùng ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Đỗ Địch An bị một trận âm thanh xì xào bàn tán làm đánh thức, âm thanh không lớn nhưng lại có chút vang đội trong tai hắn, thêm mấy ngày nay sau khi tiến vào Cự Bích, hắn ngủ cũng rất thõa mái nên cũng không qua buồn ngủ.
Đỗ Địch An thoáng ngưng thần một chút, phát hiện âm thanh này đến từ lầu hai, trong đó hắn còn nghe thấy âm thanh của Lothik, lúc trước đánh thức hắn chính là Lothik, hắn còn nghĩ là Lothik đến giường gọi hắn dậy.
Đỗ Địch An nghĩ đến người bắt chuyện với Lothik trước đó, khẽ cau mày, lấy đồng hồ quả quýt ra xem thời gian, thấy mình mới ngủ có hai tiếng, vậy hiện tại khoảng 12 giờ, đối với những người thích sống về đêm thì cũng không tính là quá muộn.
Hắn định tiếp tục ngủ, đột nhiên lông mày hơi động, tỉ mỉ lắng nghe mấy người Lothik nói chuyện.
Một lát sau, tiếng bàn luận xôn xao ngừng lại.
Đỗ Địch An suy tư, liếc nhìn xuyên dưới lầu một chút, ánh mắt xuyên qua mấy gian phòng, lại phát hiện mấy người ở dưới lầu, có người ngủ có người thức, có người cùng phụ nữ làm chuyện không thể miêu tả, trong đó vài phòng còn có thủ vệ canh bên cửa sổ, tất cả đều là cấp Khai Hoang Giả.
Phòng mà Lothik nói chuyện, bốn năm người lục tục ra khỏi phòng.
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, trong đầu nghĩ đến chuyện bọn họ nói:
- Mục đích mời tiệc? Có quan hệ gì với Thâm Uyên sao?
Trong lúc nói chuyện, người tên lão La thân thiết với Lothik còng hai người khác suy đoán mục đích triệu tập bọn họ lần này, một người trong đó nói tựa hồ có quan hệ với Thâm Uyên, cần lượng tiền tài cùng nhân lực, vì thế mới triệu tập bọn họ đến.
Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lòng hơi động, mấy người này tuy hết sức nhỏ giòn, nhưng những người này đều không có thủ vệ Khai Hoang Giả bên cạnh, nếu muốn trộm nghe bọn họ nói chuyện cũng không khó, chẳng lẽ tin tức có quan hệ với Thâm Uyên là cố ý đưa ra?
Nếu là cố ý, vậy mục đích là gì?
Đỗ Địch An khẽ cau mày, suy tư chốc lát, cuối cùng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, hắn không suy nghĩ nữa, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Trời vừa sáng, Đỗ Địch An liền rời khỏi khách sạn, mang theo Helisha cùng rời đi, không chào hỏi với Lothik, nhưng khi ra cửa lại gặp con gái của Lothik là Sini.
Đỗ Địch An không ngờ tiểu cô nương này lại dậy sớm như vậy, liếc nhìn nàng một cái.
Sini cũng thấy Đỗ Địch An, trong lòng bực bội một trận nhưng lại nhịn xuống, hôm qua nàng hỏi Quản gia chuyện liên quan đến Đỗ Địch An, tuy Quản gia nói hàm hàm hồ hồ nhưng nàng cũng nghe ra chút mặt mày, Đỗ Địch An không phải người dễ trêu chọc, đến cả cha nàng cũng không dám trêu chọc.