Chương 1026 Thiêu Đốt
Rời khỏi khách sạn, Đỗ Địch An gọi xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi thành.
Có giấy chứng nhận danh tính cùng kim tệ mà Lothik cho, Đỗ Địch An thuận lợi thông qua cổng thủ vệ, sau khi ra khỏi Vương Đô, đưa Helisha đi vòng quanh vùng ngoại thành hoang dã, ven đường gặp không ít sài lang hổ báo cùng rắn độc quái trùng, cũng may những đồ vật khiến người bình thường phát khiếp này lại không là gì đối với Đỗ Địch An, đi hơn ba giờ, hắn tìm tới hang động cất giấu hàng.
Trong huyệt động lưu trữ một con mãn xà khổng lồ dài sáu đến bảy mét, cửa động có dấu vết tranh đấu cùng với xương động vật, trong miệng con mãn xà này không chỉ có hai cái răng nanh mà là đầy răng, vừa nhìn liền biết không chỉ đơn giản là nuốt con mồi vào bụng.
Đỗ Địch An bước vào hang động, khi mãng xà nấp trong bóng tối nhào đến, Đỗ Địch An vung tay, chiến đao Cát Liệt Giả vỗ trên đầu mãng xà khiến nó văng vào vách đá ngất đi.
Đỗ Địch An mặc kệ mà đi vào hang động, đào bùn đất lên, lấy ba lô và rời khỏi hang động, lúc này tìm một nơi rộng rãi giữa núi rừng, hắn dựa vào một ao nhỏ, nhanh chóng mở ba lô lấy bình chứa Thủy Tinh Hoang Trùng kia ra.
Nhìn xuyên qua bình, bên trong đầy một mảng niêm dịch màu bạc.
Ánh mắt Đỗ Địch An nghiêm nghị, dùng chiến đao Cát Liệt Giả mở nắp bình, chỉ thấy bên trong đầy niêm dịch màu bạc vừa như đông lại vừa như lưu động, tia sáng chiếu rọi lên trên khiến nó biến ảo chập chờn.
Đỗ Địch An đã sớm chuẩn bị, bóng người lóe lên biến mất tại chỗ, một lát sau liền trở về như cơn gió, trong tay mang theo một con mãnh hổ dài ba bốn mét, mãnh hổ này bị Đỗ Địch An xách bên eo trông như một con mèo lớn đang giãy dụa, nhưng dù vặn vẹo thế nào cũng không thể cắn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An ném mãnh hổ này đến bên cạnh cái bình, mãnh hổ này có một bộ lông màu đỏ, trợn mắt nhìn Đỗ Địch An, nhưng nó không vọt thẳng về hướng Đỗ Địch An, tư duy của nó cho biết con người trước mắt vô cùng nguy hiểm.
Nó gầm nhẹ dọa Đỗ Địch An, chợt phát sinh đột biến.
Chỉ thấy niêm dịch màu bạc ở bình bên cạnh chân mãnh hổ đột nhiên như từng con rắn độc nổi lên, quấn quanh lấy chân sau của mãnh hổ.
Biến dị kinh động làm mãnh hổ gầm lên một tiếng, muốn nhảy ra nhưng chân sau đã bị quấn, rất nhanh, niêm dịch tràn đến toàn thân nó và thấm qua lông.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Đỗ Địch An thu nhỏ lại, tuy hắn mong thứ này chưa chết hẳn, nhưng không nghĩ trong bình thiếu dưỡng khí lâu như vậy mà vẫn có thể sống sót.
Đây là sinh vật sao?
Điều này nằm ngoài phạm trù sinh vật phải không?
Đỗ Địch An dùng ít sức lực nhìn xuyên coi, lúc này nhất thời chấn động, niêm dịch chui vào bên trong cơ thể mãnh hổ, phân tán ra như những sợi tơ xoắn ốc, nằm dày đặc trên xương cốt, trên huyết nhục cùng với nội tạng của mãnh hổ, trong cơ thể mãnh hổ lúc này đã hình thành một mạng lưới màu bạc, hơn nữa phạm vi khuếch tán nhanh chóng lan ra, từ thân sau đến thân trước, sau đố đến cổ rồi đến đầu!
Rống!
Khi niêm dịch chui vào đại não, mãnh hổ đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó yên lặng không rít gào, đột nhiên yên tĩnh.
Nó lặng lẽ đứng ở đó, gió thổi qua rừng cây, tựa hồ có vài phần cảm giác mát mẻ.
Đỗ Địch An nhìn thấy mạng lưới màu bạc nằm dày đặc trong đại não, bao trùm cả bộ óc, trong lòng hắn có một linh cảm không rõ cùng với cảm giác sởn gai óc. Sau một lúc, Đỗ Địch An nhìn thấy cơ thể mãnh hổ hơi lay nhẹ, sau đó nó từ từ ngẩng đầu, tròng mắt màu hổ phách lúc này lại có mấy phần tơ máu màu bạc, nhìn có chút quỷ dị.
- Vẫn chưa từ bỏ sao?
Đỗ Địch An nhìn mắt mãnh hổ, khẽ cau mày.
Rống!
Sau một lúc, mãnh hổ đột nhiên vọt tới, tốc độ nhanh như chớp, xẹt qua trước mắt Đỗ Địch An.
Thân thể Đỗ Địch An hơi nghiêng, tránh đòn tấn công của mãnh hổ, giơ tay vung chiến đao Cát Liệt Giả chém xuống.
Phốc một tiếng, đầu mãnh hổ rơi xuống đất.
Máu tươi chảy ra từ nơi bị chém đứt, chỉ phun một phần liền ngừng lại, miệng vết thương nhanh chóng bị bao trùm bởi niêm dịch màu bạc, dường như là để ngăn vết thương, sau đó một cảnh tượng quỷ quái xuất hiện, mãnh hổ không đầu xoay người “nhìn” Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An hơi biến sắc mặt, hắn cũng không phải sợ Thủy Tinh Hoang Trùng, nhưng sự quỷ dị này lại từng đợt từng đợt quét tới nhận thức của hắn.
Lúc hắn đang hoảng sợ, mặt đất bỗng nhiên truyền đến tiếng nhúc nhích cùng với âm thanh lá rụng, Đỗ Địch An nhìn qua, lần thứ hai thay đổi sắc mặt, chỉ thấy nơi đầu hổ bị chém đứt mọc ra rất nhiều sợi râu bạc, như một bàn chân nhỏ bò lại hướng thân hổ.
Đỗ Địch An nhìn trận này, rốt cuộc là thứ gì?
Tuy hắn linh cảm tới chuyện tiếp theo, nhưng không hề ngăn cản, trái lại muốn nhìn thấy tình cảnh đó.
Như ước nguyện của hắn, sau khi đầu hổ bò đến chân mãnh hổ, niêm dịch màu bạc nơi cổ lập tức tuôn ra như mấy chục mạch máu màu bạc uốn lượn xuống, đầu hổ cũng lăn tới, tiết diện hướng lên, hai niêm dịch màu bạc lập tức dính vào nhau kéo đầu hổ lên, ngoại trừ bộ lông bị dính máu do miệng vết thương bắn ra, không ai có thể nhìn ra đầu hổ này đã bị chém đứt!
Rống!
Hổ lại gầm vang lên.
Đỗ Địch An nhìn chăm chú một chốc, nhẹ thở phào, không ngờ cái đầu trực tiếp gắn lại, mà còn có thể dùng được, điều này có thể noi rõ tổ chức trong thân thể cũng khép lại, vậy cũng biết được Thủy Tinh Hoang Trùng khó chơi cỡ nào!
- Chết cũng không cứng, chính là ngươi rồi!
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nó, tuy chấn động với năng lực quỷ dị này của Thủy Tinh Hoang Trùng, nhưng hắn cũng không e ngại, từ lúc thấy tốc độ Thủy Tinh Hoang Trùng điều khiển mãnh hổ, liền biết mình không phải đối thủ.
Vèo!
Lúc Đỗ Địch An đang suy tư, mãnh hổ lại đánh tới lần nữa, đồng thời mở ra một cái miệng lớn.
Đỗ Địch An nhất thời hồi phục tinh thần, trong lòng cả kinh, nhanh chóng né tránh.
Phốc!
Một tia sáng lóe qua, đập vào ao nước sau lưng Đỗ Địch An, sau một khắc, âm thanh kèn kẹt nổi lên, Đỗ Địch An vội liếc nhìn, chỉ thấy cả ao hồ lập tức bị đóng băng!
Trong lòng hắn âm thầm bỡ ngỡ, quả nhiên vẫn không thể bất cẩn.
Vèo!
Mãnh hổ tiếp tục há mồm về hướng Đỗ Địch An.
Con ngươi Đỗ Địch An kéo căng, trong nháy mắt nó há mồm phun ra, bóng ngừi nhanh chóng trốn đi, tuy mãnh hổ này có thể triển khai chiêu thức của Thủy Tinh Hoang Trùng, nhưng tốc độ lại chậm hơn nhiều.
Sau khi chú ý đến điểm ấy, lúc hắn né tránh liền cấp tốc đến gần rồi vung đao cắt qua.
Mãnh hổ muốn né tránh nhưng tốc độ quá chậm, phốc một tiếng, chến đao cắt ngang mũi mãnh hổ, một mạch chém tới phần eo của nó, có thể nói là chia làm hai thân thể nó.
Vốn có thể ung dung chặt đứt, nhưng sau khi bị Thủy Tinh Hoang Trùng khống chế, xương cốt cơ thể cùng nội tạng mãnh hổ lại trở nên cứng hơn gấp bội, nên không thể trực tiếp chặt thẳng đến phần đuôi.
Đỗ Địch An nhìn những râu bạc nhúc nhích nơi miệng vết thương, sắt mặt lạnh lùng, đột nhiên vung lợi trảo từ lưng nó xuống, oành một tiếng, mãnh hổ nằm trên mặt đất, phía dưới là một cái hố lớn.
Đỗ Địch An liên tục chém ba nhát, thân thể mãnh hổ lập tức bị cắt thành vài đoạn.
Đỗ Địch An chém đầu nó thành mấy khối, lạnh lùng nhìn thi thể nát vụn, tuy Thủy Tinh Hoang Trùng đã khống chế mãnh hổ khiến nó có sức chiến đấu cường hãn, nhưng tiềm lực mãnh hổ lại quá mỏng, tuy xương cốt được cường hóa nhưng cũng không cách nào chống đỡ được việc bùng nổ ra sức mạnh quá lớn, chỉ là miễn cưỡng đạt đến trình độ Nội Hoang, vì vậy Đỗ Địch An có thể dễ dàng chém vụn nó.
Nhưng có thể khiến một sinh vật phổ thông tăng lên cấp độ Nội Hoang trong thời gian ngắn đã là rất khủng bố rồi.
Đỗ Địch An nhìn phần vụn thi thể muốn nối liền lại, khẽ cau mày, hắn nhanh chóng nhảy sang một bên chặt mấy cây gỗ lớn, sau đố lấy diêm, tước vỏ cây rồi châm lửa đốt, lá và vỏ cây nhanh chóng bị thiêu lên.
Đỗ Địch An dùng củi lửa đốt quanh những mảnh vụn thi thể, ngọn lửa bùng cháy, rất nhanh, bọt biển màu trắng trồi lên trong lửa, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện là những sợ chỉ bạc, một lúc sau, những sợi chỉ bạc này bò ra khỏi thi thể, tụ tập tới giữa vòng lửa.
Di chuyển cả khối thì thể thì quá nó, nhưng tự thân chỉ bạc thì tốc độ lại rất nhanh, như những con rắn cực nhỏ.
Đỗ Địch An thấy lít nha lít nhít những sợ chỉ bạc chui ra, tập trung vào khối thi thể lớn nhất, hắn khẽ cười, sau đó bỏ xuống ít lá rụng rồi quẹt diêm, lá rụng bị nhen lửa, lông mãnh hổ bốc cháy đầu tiên, sau đó toàn bộ khối thi thể đều cháy hừng hực.
Chít chít!
Đỗ Địch An nghe được âm thanh rít chói tai từ trong ngọn lửa, không khỏi nhíu mày, không ngờ vật này còn có thể phát ra âm thanh, sức sống này thật không thể chỉ dùng hai chữ “Ngoan cường” để hình dung nữa rồi!