Chương 1027 Ma thân mới (1)
Đợi lửa tắt, Đỗ Địch An nhìn thấy một bãi niêm dịch cuộn lại dưới thi thể cháy khét, niêm dịch màu bạc có thể nhìn thấy rõ ràng, Đỗ Địch An dùng chiến đao đẩy thi thể ra, xách niêm dịch màu bạc bỏ vào bình.
Lúc này, số lượng niêm dịch đã co lại, chỉ khoảng một phần ba trước đó, dù vậy, nhưng vẫn có diện tích bằng khoảng quả bóng.
Sau khi bỏ nó vào trong bình, Đỗ Địch An để một cái giá lửa bên cạnh, sau đó đặt cái lọ lên trên để đốt cháy.
Thủy Tinh Hoang Trùng này bây giờ nên gọi là Cực Băng Trùng rồi, dựa vào ghi chép của thư tịch trong Thần Điện, sức sống của nó cực kỳ khủng bố, rất khó giết chết, các phương pháp phân thây, chôn đất đều vô hiệu.
Nhưng chỉ có một cách có thể giết nó, chính là hỏa thiêu!
Cực Băng Trùng sợ lửa, hơn nữa không chỉ sợ bình thường mà là dù nhiệt độ lửa bình thường chúng cũng không muốn tới gần, thậm chí sẽ tạp ra thương tích trọng đại cho chúng.
Mà bước đầu tiên để hấp thu Cực Băng Trùng chính là giết chết nó!
Đỗ Địch An vốn tưởng rằng phong kín nó trong bình lâu như vậy thì cũng thoi thóp rồi, nhưng cảnh tượng vừa nãy đập vào mắt, hắn chỉ có thể dùng lửa để thiêu.
Chiếc bình để trên giá đỡ, ngọn lửa càng lúc càng mạnh, trong bình nhất thời phát ra tiếng rít gào chói tai, hơn nữa âm tanh này không chỉ có một mà là vô số tiếng kêu, như thể trong bình chứa rất nhiều đứa trẻ đang kêu gào thảm thiết.
Đỗ Địch An cảm thấy chói tai, sau một hồi lâu, âm thanh dần yếu xuống, Đỗ Địch An tiếp tục đun thêm củi, sau mấy giờ, Đỗ Địch An lại chặt thêm vài cây củi để tăng thêm lửa, trong bình vẫn không có sự thay đổi nào, cũng không còn tiếng kêu gào, hắn sờ vào bình thử, nhưng chiếc bình lại lạnh lẽo khiến hắn giật mình!
Ở trên lửa lâu như vậy, kết quả bình vẫn lạnh như băng!
Hắn biết bình này làm bằng kim loại nên truyền nhiệt rất tốt, chỉ cần đốt nửa phút sẽ rất nóng, huống hồ đốt trong mấy tiếng lâu như vậy?
- Chẳng trách bên trong lại không nổi bong bóng, ta còn thắc mắc tại sao lại không sôi….
Đỗ Địch An nói thầm một tiếng, tiếp tục cho thêm củi, vật này không dễ chết như vậy, vừa vặn cũng có thể hiếm thấy.
Hắn thiêu đốt hẳn một ngày trời!
Mặt trời lặn, Đỗ Địch An vẫn còn đang đốt củi, may là xung quanh là rừng cây nên không thiếu củi, hơn nữa đốt cả ngày cũng chỉ mất bảy tám cây.
Đỗ Địch An nhìn sắc trời dần ố vàng, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, hắn đưa tay sờ bình, vẫn là lạnh lẽo nhưng cũng không lạnh như lúc trước.
Đỗ Địch An cảm thán một tiếng, tiếp tục tăng củi.
Đến khoảng mười hai giờ khuya, đốt lâu như vậy, bây giờ chiếc bình cũng hơi ấm áp rồi.
Ai có thể ngờ Cực Băng Trùng đến một que diêm còn sợ, vậy mà khi đưa lên lửa thiêu lại có thể kiên trì lâu như thế?
Hơn sau giờ sau, trong bình chậm rãi hiện lên bọt khí, dấu hiệu sôi trào.
Đỗ Địch An bỗng cảm thấy phấn chấn, tiếp tục thêm củi.
Một đêm trôi qua, đến bình minh của ngày hôm sau, trong bình đã hoàn toàn sôi trào, nhưng bọt khí này lại không sôi trào tung tóe, mà chập chùng bên trong.
Đỗ Địch An tiếp tục tăng củi, nấu cho đến buổi trưa thì niêm dịch bên trong cũng sôi trào, đồng thời co lại chỉ còn khoảng bằng nửa quả bóng.
Đỗ Địch An thấy thời điểm cũng gần đủ rồi, đợi lửa tự tắt, nhắc chiếc bình nóng đến bên đất, đợi trong bình hết sôi, hắn nhanh chóng rời đi, chưa đầy hai phút liền quay trở lại, trong tay có một con rắn lớn dài khoảng bốn, năm mét.
Con rắn nằm trong tay hắn, không biết đã chết hay chỉ ngất đi.
Đỗ Địch An vẽ ra một cái miệng máu trên người con rắn, sau đó ném đến bên chiếc bình, im lặng chờ đợi.
Sau hai giờ, bình kim loại hoàn toàn lạnh đi, Đỗ Địch An tựa đầu con rắn đang rỉ máu vào miệng bình, sau đó ngồi bên cạnh chờ đợi.
Một ngày nữa lại trôi qua, đến buổi tối, trong bình vẫn khong có động tĩnh gì.
Đỗ Địch An lại vào trong rừng bắt được vài côn trùng nhỏ, ném vào trong bình, một số con chìm xuống dưới, một số con vẫn bò bò trên mặt niêm dịch.
Đỗ Địch An đứng ngoài mấy mét, dùng nhìn xuyên để nhìn động tĩnh trong bình.
Ba côn trùng nhỏ đang kịch liệt giãy dụa, sau đó không lâu liền nghẹt thở mà chết, còn lại một con bò phía bên trên, thân thể nó mềm mại như có thể đạp trên nước mà đi, tuy đi trên niêm dịch như thể đi trên đất nhưng nó dường như rất kinh hoảng, sau khi bò đến bên kia bình thì không ngừng bò lên, nhưng bên trong bình cực kỳ bóng loáng, mỗi lần bò lên khoảng mấy cm liền bị rơi xuống.
Nhiều lần như vậy, nhưng nó vẫn kiên trì không ngừng.
Nếu không có niêm dịch màu bạc, xem con trùng này cũng là việc kiên trì.
Sau mười phút kiên trì, côn trùng nhỏ này cuối cùng cũng kiệt cùng sức lực, nằm nhoài lên vô lực nhúc nhích.
Đỗ Địch An nhìn chăm chú niêm dịch màu bạc, vốn dĩ hắn tìm con rắn lớn cùng vài côn trùng nhỏ đến, chủ yeus là để xem thử niêm dịch này còn sinh mệnh hay không. Trên thư tịch của Thần Điện có ghi chép, Cực Băng Trùng có thể dùng lửa để giết nhưng lại không nói là dùng lửa trong bao lâu, đại khái là nhiệt độ hỏa diễm không giống, hỏa diễm to nhỏ cũng mang đến nhiệt độ khác nhau, vì vậy mà không có ghi chép rõ ràng.
Nhưng sau khi Cực Băng Trùng bị thiêu đốt hòa tan thành dịch, dùng máu thử nghiệm, nếu như không có phản ứng thì đã chính thức tử vong, vì vậy hắn mới tìm về rắn cùng với vài côn trùng.
Chỉ là hắn đã chịu thiệt một lần bởi huyết nhục Hoang Thần, lần này cũng không dám mạo hiểm dễ tin như trên, có thể lúc này Cực Băng Trùng vẫn chưa triệt để tử vong, chỉ là bị thương nặng nên không thể ra tay.
Vì để bảo đảm, Đỗ Địch An dự định tiếp tục quan sát mấy ngày.
Trong nháy mắt, Đỗ Địch An đã chờ đợi trong rừng ba ngày, trong ba ngày này lạ tìm về đủ loại mãnh thú độc trùng ném vào trong bình để xem phản ứng, nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ, Đỗ Địch An đánh ngất một con báo, lấy một ít máu tươi bên cổ nó nhỏ vào.
Máu tươi chảy trên niêm dịch, nhưng lại giống như chảy trên thủy tinh.
Đỗ Địch An tiếp tục quan sát một khoảng thời gian, sau khi thấy niêm dịch không tiếp tục hấp thu máu tươi, lúc này mới yên tâm. Hắn biết mình bị chịu thiệt nên còn ám ảnh, trên thực tế, dựa vào quan sát hắn đã biết kết cấu niêm dịch màu bạc không có chút biến hóa nào, có thể thấy là đã hoàn toàn chết rồi.
Đô Địch An đổ phần niêm dịch vào bình thủy tinh, nồng độ niêm dịch lúc này hơi cao, máu của con báo tuy rơi bên trên nhưng không bị trộn lẫn vào, thậm chí không hề bị dính. Đỗ Địch An lại lấy ống chích cùng công cụ khác, quá trình hấp thu Cực Băng Trùng cũng không quá phức tạp, nó gần giống như việc tăng Ma Ngân, hấp thụ Ma Ngân rồi lột xác.
Trong đó có hai điểm khó khăn nhất, chính là giết chết hoàn toàn Cực Băng Trùng và chịu đựng thống khổ lúc lột xác.
Cái đầu tiên đã được Đỗ Địch An giải quyết, cái tiếp theo chính là chịu đựng đau đớn, hai cái này bất kỳ thất bại cái nào thì đánh đổi cũng đều là tử vong!
Điều này cũng là trọng tâm trên thư tịch, đặc biệt là để giết chết Cực Băng Trùng, có người nói có không ít Chúa Tể cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn ý thức của Cực Băng Trùng, trái lại bị Cực Băng Trùng khống chế, trở thành nô dịch của nó.
Còn điều thứ hai, nếu không thể chịu đựng được, nhẹ thì hôn mê, nặng thì tinh thần tan vỡ suy nhược, đây là thương thế khó trị, chí ít với trình độ chữa trị hiện nay thì không cách nào khôi phục. Mà thần kinh suy nhược, dù là trở thành Vực Sâu, thực lực cũng sẽ mất mát khá nhiều, đầu tiên là tốc độ phản ứng thần kinh sẽ chậm hơn so với các Vực Sâu khác, thứ hai là thời điểm bị thương nặng thì khả năng chống chịu cũng yếu. Ví dụ đơn giản, kẻ địch an hiểu thủ đoạn công kích bằng âm thanh, có thể phát ra âm thanh cao vút hoặc sắc bén, đối với người có thần kinh suy nhược thì chẳng khác gì bị ma âm xâm nhập vào não, vô cùng thống khổ.
Đỗ Địch An hít một hơi sâu, không dám khinh thường, riêng chuyện khiến Cực Băng Trùng hoàn toàn chết đi cũng đã rất khó, phải cẩn thận, mà chịu đựng thống khổ lại là điểm khó thứ hai, có thể thấy được sự đau đớn lát nữa phải đối mặt vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hắn không biết liệu mình có chịu được không, tuy hắn chịu đựng không ít vết thương, tự nhận là năng lực chống chịu đau đớn cũng rất mạnh, nhưng lúc này trong lòng cũng không chắc chắn.
Nhưng chung quy bước đi này rồi cũng đến, không thể lảng tránh.