Chương 1028 Ma thân mới (2)
Đỗ Địch An hoạt động hạ thân, để Helisha bên cạnh trông coi, để tránh khỏi việc lát nữa bị một ít dã thú nhỏ xông tới. Sau khi điều chỉnh xong, hắn lấy ống chích ra đâm vào giữa bình kim loại và hút đầy một ống chích, hắn cởi áo, nhìn vết nứt trên ngực với màu da khác biệt rõ ràng, đây là ma sào (ma tổ), màu da bên ngoài màu đen như vụn nứt.
Lúc trước khi hắn thu được Ma Ngân Sợi Nhiễm Giả, ma sào này khác nào một thanh lợi kiếm, bây giờ khi có được Cắt Rời Giả, dưới thể chết không ngừng tiến hóa, ma sào cũng càng lúc càng lớn.
Khử trùng, đo lường phân lượng cùng nhiệt độ….. sau khi hoàn thành xong các thủ tục cơ bản, Đỗ Địch An truyền niêm dịch màu bạc vào giữa ma sào, đồng thời dùng nhìn xuyên để nhìn. Chỉ thấy niêm dịch màu bạc truyền vào ma sào, quả cầu lông cuộn trong lưỡi dao sắt bén tỉnh lại, như gặp phải đại địch, nó lùi vào một đầu khác của ma sào, cảnh giác nhìn niêm dịch màu bạc, nhưng rất nhanh, niêm dịch màu bạc không ngừng truyền vào, từ từ lan rộng đến toàn bộ ma sao.
Quả cầu lông lưỡi dao sắc bén tựa hồ bị dồn ép đến cuống lên, nhảy vào giữa niêm dịch, rất nhanh liền bị niêm dịch màu bạc bao lấy.
Đỗ Địch An đợi sau khi tràn đầy ma sào liền ngừng lại, nhìn chăm chú động tĩnh trong ma sào, khi quả cầu lông lưỡi dao sắc bén nằm phía trong niêm dịch màu bạc, hắn liền cảm giác nơi ma sào đau đớn như có một trận xé rách, lại như lưỡi dao lướt qua da dẻ, nhưng loại đau đớn này hắn có thể chịu đựng.
Cảm giác đau đớn này nhanh chóng mở rộng, sau đó tăng lên.
Cùng lúc đó, quả cầu lông lưỡi dao sắc bén trong ma sao nhuộm màu niêm bạc, kịch liệt lăn lộn ở bên trong, va chạm đến phần thịt, có lúc thứ này như lưỡi dao sắc đâm tới trên da, nhìn từ bên ngoài, trên da nhô ra một đồ vật vực kỳ sắc bén, mơ hồ như sắp đâm thủng da, nhưng cuối cùng cũng không phá tan thì lưỡi dao đã co rút lại.
Trong quá trình quả cầu lông kịch liệt giãy dụa, từng trận đau nhức cũng truyền khắp toàn thân, sau đó, Đỗ Địch An cảm thấy tay chân toàn thân lạnh ngắt, đầu óc cũng truyền tới một cơn lạnh kịch liệt, đau như muốn nứt ra, mỗi vị trí bị cơn đau truyền đến đề như bị lửa thiêu đốt.
Đỗ Địch An há miệng, tay vo thành nắm đấm.
Lúc này hắn đã hiểu vì sao việc chịu đựng đau đớn chính là cái khó thứ hai, ngoại trừ đau nhức đơn thuần, còn có đủ loại cảm giác đau đớn cùng với đau nhức như bị rút gân, tê dại, lúc này hắn thậm chí còn muốn bản thân chết đi hoặc là hôn mê.
Dưới sự kích thích của cơn đau, hắn như sắp phát điên nhưng không ngất xỉu, hắn thấy cho dù mình hôn mê rồi, lần thứ hai tỉnh lại không phải trở thành Vực Sâu cũng được!
Rất nhiều suy nghĩ tuôn ra, thời gian cũng chậm rãi trôi qua, đau đớn cuối cùng cũng giảm đi.
Đỗ Địch An tỉnh lại, trước tiên là nhìn xuyên qua ngực, nhất thời phát hiện niêm dịch màu bạc bên trong ma sào biến mất, mà quả cầu lông lưỡi dao kia vẫn cuộn mình bên trong như trước, nhưng bên ngoài của nó lại có thêm một vệt màu bạc.
Đỗ Địch An không thể chờ đợi được nữa mà nhanh chóng khai triển ma thân, mới vừa gia nhập ma thân liền thấy bên ngoài ma thân có một vài màu bạc lấm tấm, sờ lên thấy khá lạnh lẽo.
Đỗ Địch An lại thử hoạt động, phát hiện thể chất cũng không tăng lên bao nhiêu, xem ra mình vẫn chưa đạt đến Vực Sâu.
Trong lòng hắn có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không quá thất vọng, cái này trong dự liệu của hắn, dù sao Cực Băng Trùng trước khi hấp thu cũng chưa đầy một phần ba mươi của cơ thể, điều này cũng có nghĩa hắn cần phải chịu đựng cơn đau gấp ba mươi lần như vậy, nghĩ tới đây, khóe miệng hắn co giật một thoáng.
Giải trừ ma thân, Đỗ Địch An ngồi dưới đất nghỉ ngơi, không vội vã, cảm giác lúc trước vẫn chưa phai, trong thời gian ngắn hắn thật sự không muốn nếm thử lần thứ hai.
Hắn bỗng nhiên có chút bội phục các Vực Sâu khác, chẳng lẽ những người này đều trải qua thống khổ như vậy? Đây là loại ý chí cường đại đến mức nào?
Trong lòng âm thầm bội phục, hắn cũng nổi giận với chính mình, đợi sau khi xua tan bực bội, hắn mới liếc mắt nhìn niêm dịch màu bạc trong bình kim loại, hắn bỗng thấy thế giới tốt đẹp như thế, hà tất lại không thưởng thức cảnh vật xung quanh?
Hắn ngồi trên nham thạch, thưởng thức ao hồ bị đóng băng cùng với rừng cây bị mình chặt, hơn nửa giờ, hắn nhếch miệng, lần thứ hai cầm ống chích đến bình kim loại.
Lại một lần nữa tiêm vào.
Cảm giác đau nhức, mê muội, buồn nôn, rút gân khiến Đỗ Địch An điên đảo, cả người như sắp tan vỡ, đợi sau khi những cảm giác này từ từ bình phục lại, hắn lại tỉnh lại, chính mình vẫn có thể tiếp tục kiên trì mà không bị hôn mê.
Tuy lúc đang hấp thu, hắn hết sức hi vọng có thể hôn mê, nhưng sau khi tỉnh táo lại liền biết một khi hôn mê, không suy nhược thần kinh thì cũng là có chút thiếu hụt.
Tiếp tục nghỉ ngơi, lần này nghỉ ngơi hơn hai giờ Đỗ Địch An mới tiếp tục tiêm lần nữa, cảm giác mình như chiến sĩ anh dũng chịu chết, bước lên chiến trường, lần thứ ba hấp thu kết thúc.
Trong nháy mắt, đã trôi qua hai ngày.
Trong rừng cây truyền lên một trận mắng chửi tức giận, chừng mười phút sau thì ngừng, Đỗ Địch An ngồi trên nham thạch, thở hồng hộc, “Hai mươi tám lần…..”
Hắn nhìn bên trong bình kim loại không còn bao nhiêu niêm dịch màu bạc, điều này khiến hắn thở phào, số lần hấp thu ngày càng nhiều, đề kháng của hắn đối với đau nhức cũng ngày càng mạnh.
Hắn không biết mình đã đau đến mất cảm giác hay do tố chất thân thể tăng lên.
Nghĩ tới việc trải qua hai ngày này cùng với đau đớn khi hấp thu lần đầu, hắn đột nhiên cảm thấy ung dung không ít, đồng thời vui mừng, lúc trước ở ngục giam kia chịu đựng không ít khổ cực, nếu không phải trước đây hắn trải qua quá nhiều đau đớn, vậy lần đầu hấp thu sớm đã hôn mê, thậm chí tan vỡ.
Dù sao nếu so sánh với những Vực Sâu khác, hắn thật quá trẻ tuổi.
Nhưng Vực Sâu khác có tuổi tác cũng lớn rồi, cảm quan thần kinh cứng cỏi, đề kháng đối với đau đớn cũng mạnh hơn, hơn nữa số lần trải qua chiến đấu cũng nhiều, chiến đấu nhiều, bị thương nhiều, vậy năng lực kháng đau cũng mạnh hơn người bình thường, nếu không có ngục giam dằn vặt, hắn có thể đã ngã xuống ở lần hấp thu đầu tiên.
Dù sao số lần chiến đấu của hắn không nhiều, phần lớn đều là đấu với người trong Cự Bích, ngoại trừ lúc đầu làm Thập Hoang Giả cùng Thợ Săn ở tập đoàn tài chính, sau đó hầu như ít chiến đấu.
Trong lòng âm thầm cảm tạ đãi ngộ của ngục giam, trong lòng Đỗ Địch An có một tia hoài niệm, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình lúc ấy kém như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn tự cười giễu, lắc lắc đầu, thời gian qua lâu nên không nhớ rõ rồi, con người thường cảm thấy đau khổ trong quá khứ chẳng là gì, nỗi đau hiện tại mới là ghê gớm nhất, nhưng mỗi khi đối mặt với nỗi đau hiện tại, đều sẽ cảm thấy là khoảng thời gian thống khổ nhất trong cuộc đời.
Trong nháy mắt đã đến tối, Đỗ Địch An nhắm chặt hai mắt, trán đầy mồ hôi lạnh, đây là lần cuối hắn hấp thu, cũng là lần yên tĩnh nhất, không có tiếng kêu thảm thiết, càng không cần dựa vào mắng chửi để giảm bớt đau đớn, chỉ yên tĩnh liền có thể chịu đựng được.
Không biết qua bao lâu, lông mày nhíu chặt của hắn mới chậm rãi nới lỏng, hắn mở mắt nhìn hai tay của mình, không có gì thay đổi, lại nhìn ngực, vết nứt màu đen trên da tựa hồ lớn hơn rồi, nhưng vết rách chỉ là màu sắc chứ không phải thật sự là da nứt ra.
Hắn nhìn xuyên qua, niêm dịch màu bạc trong ma sào đã không còn, quả cầu lông lưỡi dao sắt bén đã biến thành quả cầu hình nhím biển.
Hình dạng biến hóa này cũng không phải lần đầu Đỗ Địch An thấy, số lần hấp thu Cực Băng Trùng càng nhiều, hình dạng của cầu lông cũng thay đổi, cho tới hiện tại thì hình dáng kia đều được hắn nhìn thấy, vì vậy cũng không có gì không đúng. Thế nhưng nếu đột nhiên biến thành dáng dấp như vậy, vậy thì biến hóa kia quả thật khác biệt rõ ràng rồi.
- Liền kết thúc như vậy sao?
Trong mắt Đỗ Địch An có một tia nghi hoặc, Cực Băng Trùng cũng đã hấp thu rồi, nhưng tựa hồ không có động tĩnh gì? Trước đây khi tăng thể chất, hắn có thể cảm nhận được cảm giác thiêu đốt rõ ràng cùng với việc sức mạnh tăng lên, nhưng lần này tựa hồ không có cảm giác gì.
Với kinh nghiệm lần trước, hắn không tiếp tục nhìn, mà nhảy vào trong rừng thử chút sức lực.
Mới thử một lần, Đỗ Địch An liền giật mình, biến hóa quá lớn rồi!
Cảm giác này như bản trị số được tăng lên dữ dội.
Trong lòng Đỗ Địch An vừa kích động vừa khiếp sợ, quả không phụ lòng người, hắn thành công rồi!
Hắn không thể đợi thêm nữa mà kích ra sức mạnh Ma Ngân, chiến đao hòa tan, bao trùn toàn thân, tiến vào trạng thái Ma Thân. Lúc hắn là Thợ Săn, Giới Hạn Giả, Khai Hoang Giả và Chúa Tể, ma thân đều có biến hóa lớn, ví dụ như lúc là Giới Hạn Giả, ma thân hắn là bạch cốt, nhưng đến Khai Hoang Giả thì toàn thân mọc ra lưỡi dao, đến lúc Chúa Tể thì số lượng lưỡi dao tăng lên, nhiều vị trí giáp xác cũng biến hóa.
Bởi vậy, muốn nghiệm chứng là có đột phá đến Vực Sâu hay không, nhìn ma thân liền biết.
Khi ma thân bị kích phát, Đỗ Địch An nhất thời cảm nhận được một luồng nhiệt lưu động toàn thân, cảm giác như trong cơ thể tràn vào một sức mạnh dồi dào, không thể nói ra được sự kỳ diệu, nhưng loại cảm giác tuyệt vời này rất nhanh liền bị cảm giác khiếp sợ cùng vui mừng thay thế.
Ma thân của hắn, thành hình rồi.