← Quay lại trang sách

Chương 1029 Tiến hóa

Khi ma thân bao trùm toàn thân, Đỗ Địch An lập tức cảm nhận được cảm giác mạnh mẽ cùng với cảm giác chi phối mới tinh trước nay chưa từng có, thậm chí không chờ hắn cúi đầu đánh giá tay chân và thân thể, những hình ảnh này đã trực tiếp xuất hiện trong tầm mắt hắn, cảm giác này vô cùng huyền diệu, như thể hắn ý thức được toàn thân mình, kể cả sau lưng cũng có thể nhìn thấy rõ!

Đồng thời, Đỗ Địch An cũng biết tầm mắt mình đã tiến thêm một bậc mới.

Thông qua tầm nhìn, hắn đã có thể thấy rõ dáng dấp của chính mình, đây là ma thân hoàn toàn mới, có vài chỗ giống với trước đây nhưng cũng rất khác. Ví dụ như vị trí cổ, trước đây đều là giáp xác màu đen bao trùm, đầu mọc ra sừng sắc bén, nhưng bây giờ giáp xác màu đen trên gương mặt lại lộ ra, hóa thành một mũ giáp đen, có thể co dãn, có thể thừa nhận xung kích khá mạnh; còn chiếc sừng trên đầu cũng dài hơn, giữa sừng còn có mấy đỉnh sừng thô ráp nhỏ, mơ hồ có hào quang màu đỏ lấp lóe.

Đỗ Địch An biết, hào quang đỏ sậm ẩn trong mấy chiếc sừng chính là tổ chức cảm ứng để cung cấp trọn vẹn tầm nhìn.

Ngoài ra, trên người hắn mọc ra từng cây gai nhọn, mới nhìn như những chiếc lông dài quái dị, nhưng nó lại là từng lưỡi dao nhọn, cấu tạo đặc biệt lồi ra ngoài, khá giống với ba Gai Quân mà Đỗ Địch An đã nhìn thấy, chỉ cần nhìn cũng biết những lưỡi dao nhọn này cực kỳ sắc bén, nếu bị đụng vào thì coi như không chết cũng tàn.

Ngoài lưỡi dao mũi nhọn, vfi lưỡi dao sắc sau lưng hắn cũng có biến hóa lớn, độ rộng cùng độ dài tăng lên không ít, hơn nữa Đỗ Địch An thử vung lên vài lần liền thấy vô cùng linh hoạt.

- Ta tiến hóa rồi?

Trong lòng Đỗ Địch An kinh hỉ, không khỏi có chút khó tin, lúc tiêm niêm dịch Cực Băng Trùng, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng khi kích thích ra ma thân lại là biến hóa long trời lở đất, ma thân hắn lúc này có vóc dáng tráng hán hơn so với ma thân Cắt Rời Giả kiêu ngạo của hắn lúc trước.

Ma thân của hắn hiện tại hoàn toàn là một chiến xa bọc thép cuồng bạo, dù đấu đá lung tung cũng không ai có thể ngăn!

Thể chất tăng lên, ma thân biến hóa, từ cực hạn Chúa Tể tăng thêm một bước, không phải là Vực Sâu sao?

Vực Sâu….

Cấp độ của Bích Chủ, chính là đại nhân vật chân chính của thế giới!

Có thể vượt qua Vực Sâu, không cần dựa vào sự bảo vệ của Cự Bích, không cần hạn chế địa vực!

Trong lòng Đỗ Địch An, Vực Sâu chính là tượng trưng của tự do.

Hắn đã từng mong muốn mình trở thành Vực Sâu, nhưng không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy, lúc đang hấp thu Cực Băng Trùng, hắn thậm chí còn lo lắng Cực Băng Trùng này không phải là Cực Băng Trùng trên thư tịch, chỉ là đồ vạt tương tự, bây giờ nhìn lại, phần lo lắng này thật dư thừa rồi.

Cảm nhận đượ trong cơ thể dồi dào sức mạnh, Đỗ Địch An nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, hắn đã lâu không vui vẻ như vậy, sau khi cười một lúc, Đỗ Địch An nhìn Helisha bên cạnh, con ngươi vàng óng ma hóa của nàng nhìn không khác gì quái vật, nhưng trong mắt có thể thấy được ôn nhu.

- Gần mục tiêu của chúng ta một chút rồi, bây giờ ta là Cất Bước Giả Vực Sâu, an toàn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, sau khi đến Thần Quốc, ta sẽ được coi trọng và nhanh chóng tìm ra biện pháp trị liệu cho người….

Hắn không khắc chế sự vui mừng của mình, trong mắt đầy ngóng trông.

Sức mạnh tăng cường, áp lực trong lòng hắn cũng giảm bớt, trước đây chỉ là một Chúa Tể tìm biện pháp lên Vực Sâu, nhưng không tìm được manh mối khiến lòng hắn buồn bực, vì hắn biết Vực Sâu chỉ là một ngưỡng cửa, chỉ có thể coi là tiêu chuẩn của đại nhân vật, nếu ngay cả Vực Sâu còn không phải thì dù đi tới Thần Quốc, đừng mong tiếp xúc được với cơ mật của Phòng nghiên cứu ma vật.

Phòng nghiên cứu ma vật trải rộng khắp các Cự Bích, Đế Vương quản lý Thần Quốc đương nhiên phải biết nhưng vẫn phóng túng như cũ, bởi vậy không khó để nghĩ đến, phòng nghiên cứu ma vật tiến hành tất cả các thí nghiệm, có khả năng là Vương thất trao quyền.

Nếu như ở thời đại trước, Phòng nghiên cứu ma vật liền tương đương với khoa viện, đồ vật bên trong đều liên quan đến cơ mật quốc gia, dù cho quan lớn cũng chưa chắc có thể thăm dò được sự tình bên trong, huống hồ là tiểu nhân vật.

Nhưng bây giờ hắn trở thành Vực Sâu, ngang hàng với Bích Chủ, khả năng trộn lẫn vào trong Thần Quốc sẽ chắc chắn hơn.

Hắn tươi cười, rất nhanh liền nhìn thấy dáng vẻ cười lên của mình thật có chút khủng bố, hôm nay hắn hoàn toàn không thể dùng hai chữ “nhân loại” để hình dung, chỉ có thể xem là quái vật, toàn thân không có chỗ nào giống nhân loại, các vị trí cơ thể đều bị ma thân bao trùm. Khi còn là Thợ Săn cùng Giới Hạn Giả, hắn chỉ có một bộ phận bị biến dạng, nhưng bây giờ là toàn bộ!

Tuy bao trùm toàn bộ, nghĩa là sức mạnh cùng phòng ngự khuếch đại, nhưng ngoại hình lại không có chút gì giống nhân loại.

Con mắt màu vàng sậm, tròng mắt to bằng ngón tay cái, sống mũi nhô ra một dừng nhọn màu đen, lỗ tai bao trùm chất sừng tầng màu đen, chỉ lộ ra cái lỗ tai bé tí.

Đỗ Địch An đưa tay sờ, ngón tay hắn là lưỡi dao sắc bén, nói là lợi trảo thì cũng không quá, hơn nữa năm ngón tay này lại dài, hoàn toàn hợp để có thể biến thành cánh tay mũi nhọn như vậy.

Ngoại trừ thân trên biến hóa, Đỗ Địch An còn phát hiện tầm mắt hắn không chỉ nhìn toàn diện, mà còn nhìn thấy những hạt bụi nhỏ bé trong không khí, cùng với một ít vật thể dạng bọt khí, những vật thể dạng bọt này gần như trong suốt, chuyển động khoảng chừng, vết tích chuyển động kia là tinh thần tạo thành, điều này có nghĩa hắn có thể nhìn thấy tinh thần lưu động!

Ma thân hoàn toàn mang đến năng lực mới, khiến Đỗ Địch An ngạc nhiên, hắn thử trải nghiệm một phen, từ biến hóa thể chất đến biến hóa mỗi bộ phận, cuối cùng phát hện thính giác cùng khướu giác cũng tăng mấy lần, ngoài ra thính giác còn có thể nghe thấy sóng âm nhỏ. Đó là hai con sâu nhỏ, một hình ảnh hiện tới, hai con sâu nhỏ tĩnh lặng nằm trên lá cây, không có bất kỳ động tĩnh nào, ai lại biết chúng nó đang giao lưu.

Nhưng Đỗ Địch An không hiểu tiếng côn trùng, nghe không ra chúng đang nói gì.

Đỗ Địch An nghĩ rằng đây là năng lực vô bổ, nhưng rất nhanh hắn liền nảy sinh ý nghĩ, tuy hắn không nghe hiểu lời côn trùng, nhưng có thể thông qua nhịp điệu biến hóa của chúng để biết được ít tin tức.

Ví dụ như lúc hắn đánh lên lá cây, sâu con chấn động liền phát sinh tiếng kêu quái dị, tương đối chói tai, có thể coi đó là ngôn ngữ lúc chúng kinh hãi.

Nghĩ nghĩ, Đỗ Địch An vẫn cảm thấy thà đổi một năng lực chiến đấu mạnh cũng được, nhưng năng lực cũng không cách nào thay đổi, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp để lợi dụng thôi.

- Năng lực nhìn xuyên vẫn còn, có thể bắt giữ nhiệt cảm, năng lực nhìn ban đêm vẫn còn….

Sau khi thử nghiệm, Đỗ Địch An phát hiện ma thân tuy biến hóa lớn, nhưng năng lưc mới tăng lên cũng không nhiều, không biết có phải do không tìm được môi ttruowfnghay phương pháp thích hợp để kích thích nó hay không, hay những năng lực mới này đều có tác dụng trong công kích, tỷ như người dính lưỡi dao mũi nhọn của mình, độ cứng được cường hóa rồi, hoặc là trình độ sắc bén tăng lên…..

Suy nghĩ một chút, Đỗ Địch An vẫn cảm thấy đợi mình thử nghiệm trên các ma vật gặp phải trên đường cho thõa đáng, ma vật đủ loại, thuận tiện cho hắn thử nghiệm năng lực của mình.

Đỗ Địch An lập tức nghĩ đến Lothik, hắn có giao lưu với những người khác, tiệc rượu lần này có liên quan đến Vực Sâu cùng Cực Băng Trùng, tuy không biết có phải những người kia cố tình thả tin tức hay không, nhưng đi xem xem cũng không có gì tổn thất. Dù sao bây giờ hắn cũng là Vực Sâu, tuy trong Cự Bích này có ba vị Vực Sâu, nhưng hắn cảm thấy ba vị này sẽ không đến nỗi đồng thời ra tay với hắn, nếu vô tình thấy hắn đơn độc, hơn nữa biết được thân phận của hắn cũng sẽ không liều chết với hắn.

Dù sao trong mọt lãnh địa có ba mãnh hổ.